Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3307: Tranh Phong

- Chuyện ngươi không cam tâm còn nhiều lắm đấy.

Hứa Kính Tông lạnh giọng quát lớn.

- Ngươi phải biết nếu không có Diệp công tử, vừa rồi Chung Hoa môn chúng ta đã đi vào lịch sử rồi.

Toàn thân Hứa Tĩnh không khỏi chấn động.

- Lưu Hồng Xương mới chết chưa được bao lâu đâu.

Hứa Kính Tông không chút khách khí nói.

- Lúc đó ngươi có nghĩ tới Liễu Yên Nhi không?

- Ta . . .

Hứa Tĩnh há to miệng.

- Bởi vì hành vi liều lĩnh của ngươi, toàn bộ Chung Hoa môn thiếu chút nữa đã chôn cùng ngươi rồi.

Hứa Kính Tông nhìn Hứa Tĩnh nói.

- Ngươi nói cho ta biết, bây giờ có một nữ tử Hợp Thần cấp thích ngươi, ngươi sẽ lấy nàng chứ?

Tiềm thức Hứa Tĩnh muốn nói đùa gì chứ?

Nàng có thân phận gì?

Làm gì có tư cách mà gả cho hắn?

Nhưng lời này mới đến khoé miệng hắn đã nuốt xuống.

Loại chuyện này cực kỳ giống tình huống hắn hiện giờ.

- Ta sai rồi.

Thật lâu sau Hứa Tĩnh khổ sở nói.

- Chút nữa ngươi trở về tông môn đi, về sau không có lệnh của ta, tuyệt đối không được phép đặt chân vào Bách Thảo các nửa bước.

Hứa Kính Tông lạnh lùng nói.

- Cha . . . .

Hứa Tĩnh gấp gáp.

- Xem ra ngươi vẫn không nghe lọt lời nói của ta.

Hứa Kính Tông hận không thể rèn sắt thành thép.

Hứa Kính Tông rất muốn mổ não Hứa Tĩnh ra nhìn thử xem bên trong chứa cái quái gì mà hắn có thể nghĩ được như vậy?

Đoạt nữ nhân với chí tôn?

Đừng nói là ngươi, cho dù là Ngọc Hành, xem hắn có dám không?

- Cha.

- Đại trưởng lão.

Hứa Kính Tông truyền âm cho đại trưởng lão Chung Hoa môn.

Cũng không quá lâu, đại trưởng lão đã xuất hiện ở nơi này.

- Ngươi mang Thiếu tông chủ về tông.

Hứa Kính Tông trầm giọng nói.

- Lúc này hẳn nên để Thiếu tông chủ thân cận với Diệp công tử hơn chứ?

Đại trưởng lão không hiểu nói.

Bờ môi Hứa Kính Tông khẽ nhúc nhích kể đại khái chuyện vừa rồi.

nghe vậy, sắc mặt đại trưởng lão trở nên ngưng trọng hẳn lên.

- Tông chủ suy nghĩ chu đáo, ta sẽ mang Thiếu các chủ trở về.

Hứa Tĩnh cho dù không cam tâm đi nữa cũng không thể không rời đi cùng đại trưởng lão.

Trên đường tiến về Chung Hoa môn.

- Đại trưởng lão, ta không hiểu Diệp Hạo muốn kiểu nữ nhân gì mà không có, tại sao phải tranh đoạt Liễu Yên Nhi với ta?

Hứa Tĩnh nhịn không được hỏi.

- Cái gì mà tranh đoạt Liễu Yên Nhi với ngươi?

Đại trưởng lão tức giận nói ra.

- Liễu Yên Nhi từ trước tới giờ đều không phải là của ngươi.

- Nhưng Diệp Hạo biết rất rõ ta có tình ý với Liễu Yên Nhi, hắn vẫn còn thân cận với Liễu Yên Nhi, đây chính la phản bội ta.

Hứa Tĩnh nắm chặt tay thành nắm đấm nói.

- Phản bội?

Đại trưởng lão bị lời nói của Hứa Tĩnh chọc giận.

- Diệp công tử là vương giả trong hàng ngũ chí tôn, đừng nói là ngươi, cho dù là cái thế giả như Ngọc Hành cũng không có tư cách làm bằng hữu với Diệp công tử. Về phần ngươi, cho dù ngươi có kinh diễm gấp trăm gấp nghìn lần, ngươi cũng không có tư cách làm bằng hữu của Diệp công tử.

Hứa Tĩnh không nói một lời, chỉ đỏ ửng mắt.

Thấy một màn như vậy, Đại trưởng lão cảm thán hành động Hứa Kính Tông bắt Hứa Tĩnh về tông là sáng suốt.

Giữa Diệp Hạo và Liễu Yên Nhi còn chưa có gì mà Hứa Tĩnh ăn một hũ dấm lớn như vậy rồi.

Nếu bọn họ thật sự có gì đó, lúc đó hắn không lật trời mới lạ.

Vả lại Đại trưởng lão cũng không cảm thấy Diệp Hạo có lỗi gì, nói thật Diệp Hạo đối đãi với Chung Hoa mô không hề tệ.

Trước đó lúc Hứa Kính Tông bị Lưu Hồng Xương nhục mạ, nếu không phải nhờ Diệp Hạo đứng ra, về sau Chung Hoa môn cũng không dám ngẩng mặt trước các đại tông môn khác.

Là Diệp Hạo giúp Chung Hoa môn mở mày mở mặt.

Mà bây giờ Hứa Tĩnh lại không có một chút cảm kích gì.

Không bằng súc sinh!

Đương nhiên Đại trưởng lão cũng chỉ nghĩ như vậy chứ không nói ra.

Trầm ngâm một hồi sau, Đại trưởng lão quyết định gửi tin cho Hứa Kính Tông.

- Ta đề nghị nhốt Thiếu các chủ mười năm.

- Hứa Tĩnh cũng không phải là loại người không biết nặng nhẹ.

Nhìn thấy Hứa Kính Tông đáp lại, Đại trưởng lão chỉ đành thở dài một hơi.

Hắn mơ hồ cảm thấy Hứa Tĩnh sẽ làm hỏng chuyện.

Nhưng hắn có thể làm cái gì đây?

Ở Chung Hoa môn này, Hứa Kính Tông nắm giữ quyền lực tuyệt đối.

. . .

Liễu Yên Nhi rất vui vẻ.

Khi nàng sóng vai đi cùng Diệp Hạo, nàng phảng phất như một tinh linh.

Dáng người nàng uyển chuyển, kinh diễm siêu trần thoát tục.

- Không ngờ Thánh nữ lại đi cùng Diệp công tử.

- Không phải Thánh nữ thích Diệp công tử đấy chứ?

- Diệp công tử là người đã đánh bại cái thế giả Ngọc Hành đấy.

- Đúng vậy, chỉ là không biết Diệp công tử có phải là chí tôn không?

- Chí tôn có lẽ không phải, giữa chí tôn và cái thể giả chênh lệch rất lớn, nếu Diệp công tử là chí tôn sẽ không đánh sống đánh chết với Ngọc Hành lâu như vậy.

Nữ tử Bách Hoa các tốp năm tốp ba tập hợp lại một chỗ buôn dưa.

- Ngươi tạo ký ức giả cho các nàng?

Liễu Yên Nhi nhẹ giọng hỏi.

- Bây giờ ta còn chưa muốn đối đầu với chí tôn.

Diệp Hạo bình tĩnh nói.

- Chẳng lẽ ngươi lo lắng ngươi không phải là đối thủ của sáu vị chí tôn kia?

Liễu Yên Nhi hỏi dò.

- Thứ ta quan tâm từ đầu đến giờ không phải là chí tôn, mà là Chúa Tể sau lưng chí tôn cơ.

Diệp Hạo khẽ mỉm cười nói.

- Sau lưng ngươi không có Chúa Tể sao?

Đón nhận ánh mắt của Liễu Yên Nhi, Diệp Hạo nhàn nhạt nói.

- Ngươi cảm thấy thế nào?

- Ta cảm thấy sau lưng ngươi có lẽ không có Chúa Tể, bằng không ngươi cũng sẽ không biết điều như vậy.

Liễu Yên Nhi nghĩ một lát rồi nghiêm túc nói.

- Ngươi sai rồi, ta chỉ không muốn dính líu quá nhiều với thiên hà này mà thôi.

Diệp Hạo ung dung nói.

- Ta là ngươi rất dễ lưu luyến.

- Ngươi sở dĩ giúp Bách Hoa các ta cũng là bởi vì lưu luyến sao?

Liễu Yên Nhi cắn môi nói.

- Chẳng lẽ ngươi nghĩ ta giúp Bách Hoa các là bởi vì ngươi?

Diệp Hạo khẽ mỉm cười nói.

- Thật ra ngươi có thể lừa gạt ta một chút.

Nhìn ánh mắt u oán của Liễu Yên Nhi, Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

- Vậy ngươi hỏi lại đi.

- Ngươi giúp Bách Hoa các là bởi vì ta sao?

Liễu Yên Nhi hiểu ý hỏi lại.

- Đúng vậy, đúng vậy.

Diệp Hạo gật đầu thật mạnh.

Kể từ khi biết thân phận của Diệp Hạo, Liễu Yên Nhi càng áp lực hơn.

Vương giả trong hàng ngũ chí tôn.

Diệp Hạo sẽ coi trọng nàng sao?

Vả lại làm sao để ở chung với Diệp Hạo cũn là một vấn đề.

Mà khiến nàng không ngờ rằng Diệp Hạo lại rất dễ gần, hơn nữa còn đùa cùng nàng.

- Yên nhi, ngươi không cần tu hành sao?

Đúng lúc này Hoa Bích Nhi từ đằng xa đi tới.

Ánh mắt Liễu Yên Nhi loé lên một cái.

- Lúc này không cần tu hành.

Liễu Yên Nhi đương nhiên biết Tông chủ có ý với Diệp Hạo, nhưng chuyện này liên quan đến cả một đời của bản thân, Liễu Yên Nhi làm sao có thể nhường được chứ?

- Ngươi phải biết thời gian cho chúng ta tu hành không nhiều, chúng ta phải giành giật từng giaya, biết không?

Hoa Bích Nhi khiển trách.

- Diệp công tử khó có dịp đến Bách Hoa các một chuyến, ta cảm thấy bây giờ quan trọng nhất là tận tình làm tốt nghĩ vụ chủ nhà.

Liễu Yên Nhi trầm ngâm một chút nói.

Hoa Bích Nhi không khỏi nhíu mày lại.

Từ trước đến giờ Liễu Yên Nhi vẫn luôn rất dịu dàng, nhưng bây giờ lại dám đứng ra tranh với vàng.

Lúc Hoa Bích Nhi mở miệng muốn nói, Diệp Hạo lại chen vào.

- Tu hành quả thật quan trọng, nhưng thưởng thức cảm đẹp cũng quan trọng không kém.

Vừa nói xong Diệp Hạo thi triển Đại Mộng Tam Thiên Niên.

Ý thức của Liễu Yên Nhi và Hoa Bích Nhi đều bị hút vào không gian ý thức của Diệp Hạo.

- Đây là nơi nào?

Liễu Yên Nhi tò mò nhìn bốn phía hỏi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận