Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2830: Thiên Khí Chi Tử

Diệp Hạo bị choáng váng!

Nhan Kiều chính là đại tiểu thư Nhan gia đấy!

Nữ thần băng thanh ngọc khiết!

Nhưng bây giờ nàng lại bí mật sinh ra một bé trai.

Cũng đúng lúc này Diệp Hạo rốt cục hiểu ra vì sao Nhan Kiều lại kêu hắn giữ bí mật.

Chuyện này một khi bị lộ ra, thanh danh của Nhan Kiều cũng coi như bị huỷ.

Nhưng khi Diệp Hạo kiểm tra đứa bé này, sắc mặt hắn cũng trở nên ngưng trọng.

Hắn phát hiện tinh thần lực của đứa bé này đang dần tiêu tán.

Giống như một con đê bị đập vỡ vậy.

- Phụ thân của đứa bé này là ai?

Nhìn một hồi Diệp Hạo trầm giọng hỏi.

- Ta cũng không biết phụ thân của hài tử này là ai?

Khiến Diệp Hạo không ngờ rằng Nhan Kiều lại trả lời như vậy, Nhan Kiều ngừng lại suy nghĩ một hồi rồi chậm rãi nói.

- Đại khái một ngày ba năm trước, ta đột nhiên phát hiện ta có thai.

Diệp Hạo nghi ngờ nhìn về phía Nhan Kiều.

Rất nhanh ánh mắt của hắn đã rơi vào trên cánh tay của Nhan Kiều.

Thủ cung sa!

- Bây giờ ta vẫn là xử nữ.

Nhan Kiều nhận ra ánh mắt của Diệp Hạo, nàng nhẹ nhàng nói.

- Lúc có thai ngươi ở đâu?

- Tổ đình.

Con ngươi Diệp Hạo không khỏi híp lại.

Tổ đình!

Cho dù là cường giả Cấm Kỵ cũng đừng nghĩ lặng yên không một tiếng động mà có thể chui vào.

- Lúc đó có chuyện gì đặc biệt xảy ra không?

Nhan Kiều nghĩ nghĩ nói.

- Không có.

- Thật kỳ quái.

Dù Diệp Hạo có kiến thức rộng rãi, cũng chưa từng nghe nói qua loại chuyện này.

Thứ này dù sao cũng phải thông qua một tầng gì đó.

Không thể vô duyên vô cớ mà mang thai hài tử được.

- Từ lúc nó được sinh ra, tinh thần lực vẫn luôn bị rút cạn như vậy sao?

- Đúng vậy, ta đã sử dụng rất nhiều cách nhưng cũng không thể làm được gì.

Diệp Hạo tiến lên hai bước kiểm tra thân thể của đứa bé, nhưng Diệp Hạo lại phát hiện đứa bé này không khác gì đứa bé bình thường.

Không có huyết mạch đặc biệt.

Chỉ là một hài tử bình thường.

Nhăng linh hồn của hắn lại cực kỳ cường hãn.

- Thân thể của hắn phải gắn chịu linh hồn cường đại, bởi vậy tinh thần lực của hắn mới phải tiết ra ngoài như thế.

Diệp Hạo trầm ngâm thật lâu mới lên tiếng.

- Thương Tùng đan có hiệu quả không?

Nhan Kiều hỏi vội.

- Không có.

Diệp Hạo lắc đầu.

Nhan Kiều run lên.

- Tinh thần lực của đứa bé tiết ra ngoài là do tự bản thân điều tiết, nếu bây giờ ngươi ngăn cản quá trình này, thể xác của đứa bé rất có thể sẽ hư cành nhanh.

Diệp Hạo nhẹ nhàng nói.

- Nhưng thể xác của hắn hiện giờ thực sự quá tệ.

Nhan Kiều khổ sở nói.

- Căn bản không thể phục dụng được bất kỳ dược liệu nào.

Diệp Hạo cũng chưa từng gặp qua thế xác tệ hại thế này bao giờ.

Giống như dùng đống đất chồng thành đập lớn, ngươi nghĩ ngươi có thể ngăn được đại hồng thuỷ sao?

Không thể!

Vậy phải làm sao bây giờ?

Phá ra một lõ hổng, từ từ làm vỡ đê.

Như vậy sẽ giúp kéo dài thời gian đê bị đập vỡ.

Nhưng ngươi có thể kéo dài được bao lâu?

Một khi con đập bị hở một lỗ, sụp đổ cũng là chuyện sớm hay muộn mà thôi,

Đầu ngón tay Diệp hạo xuất hiện một đoàn năng lượng, đoàn năng lượng không dừng ở trong cơ thể hắn mà rơi xuống phía dưới.

- Chuyện này…

- Thể xác của hắn không thể nhận bất kỳ năng lượng nào.

- Không tệ.

Ánh mắt Diệp Hạo lộ ra cảm giác hứng thú.

Sau đó Diệp Hạo lại vận dụng hơn trăm cách, nhưng không có một thủ đoạn nào có thể thành công.

- Những năm này ta cũng đã thử mấy ngàn cách khác nhau, thậm chí ngay cả một vài thủ đoạn Cấm Kỵ cũng đã dùng qua, nhưng vẫn không có hiệu quả.

Nhìn thấy Diệp Hạo trầm tư, Nhan Kiều nhẹ nhàng nói.

Diệp Hạo nhìn Nhan Kiều một cái, hai tay kết ra một pháp ấn.

Khi pháp ấn hoá thành một tia kim quang mông lung bao phủ ba người lại, ngón tay Diệp Hạo lần nữa nhấn vào đứa bé kia.

Nhan Kiều không ngờ rằng tia năng lượng kia lại dừng ở bên trong cơ thể đứa bé.

- Đây…làm sao có thể?

Nhan Kiều gấp gáp nhìn Diệp Hạo nói.

Diệp Hạo không trả lời câu hỏi của Nhan Kiều mà cẩn thậm theo dõi tia năng lượng kia.

Tia năng lượng kia bắt đầu có hiệu quả, từ từ cải tạo thể xác của đứa bé.

Phải biết Diệp Hạo có tu vi gì.

Thần Hoàng trung giai.

Một tia năng lượng của hắn thôi cũng thuộc cấp bậc kinh thiên động địa.

Khi thân thể của đứa bé tăng lên gấp đôi, Diệp Hạo mới vung tay lên hút lại tia năng lượng kia, ngay sau đó kim quang bao phủ trên người bọn họ cũng tiêu tán.

Cũng đúng lúc này đoàn năng lượng ia cngx lặng lẽ xuyên qua đứa bé mà rơi xuống mắt đất.

- Chuyện này là sao?

- Thiên khí chi tử.

Diệp Hạo khẽ thở dài.

- Thiên khí chi tử?

Đây là lần đầu tiên Nhan Kiều nghe được cái tên này.

- Ngươi biết thiên tuyển chi tử không?

- Đã từng nghe qua, thiên tuyển chi tử cũng chính là tạo hoá chi tử.

- Thiên khí chi tử đối nghịch với thiên tuyển chi tử, thiên tuyển chi tử sẽ tìm được rất nhiều tạo hoá trong thiên địa, mà thiên khí chi tử sẽ phải gách chịu mọi vận rủi.

Diệp Hạo thương tiếc nhìn Nhan Kiều nói.

- Ta đoán những năm này ngươi cũng không dễ dàng gì.

Nước mắt Nhan Kiều lập tức rơi xuống.

Dễ dàng sao?

Những năm này nàng khổ thế nào, trong lòng nàng biết rõ hơn ai khác.

Bắt đầu từ ba năm trước, khi nàng sinh hạ đứa trẻ này, nàng đều sống như một con rệt.

- Ta biế lời như vậy không nên nói, nhưng ta vẫn muốn nói cho ngươi, hãy bỏ đứa bé này đi.

Diệp Hạo trầm ngâm một hồi nói.

- Ta cũng đã từng muốn bỏ nó, nhưng hết lần này đến lần khác ta đều không thể hạ được quyết tâm.

Nhan Kiều vừa nói vừa nhìn về phía bé trai hai, ba tuổi kia, ánh mắt tràn ngập cưng chiều.

Đứa bé này lớn lên vốn không bình thường.

Đã hai, ba tuổi rồi nhưng cũng chỉ như trẻ sơ sinh.

Dù nó rất thanh tú, nhưng đứa trẻ này lại là thiên khí chi tử.

Cái thân phận này cũng đã chú định khiến đứa trẻ và người thân cận đều phải gặp xui xẻo.

- Vừa rồi sao ngươi có thể làm được?

- Ta là thiên tuyển chi tử.

Diệp Hạo suy nghĩ một chút nói.

- Thiên tuyển chi tử?

Nhan Kiều bỗng nhiên nghĩ tới một vấn đề.

- Ta có thể cứu được thiên khí chi tử, điều kiện tiên qyết là ta phải đưa một thân tạo hoá của mình cho hắn.

Diệp Hạo thẳng thắn nói.

Ánh mắt Nhan Kiều giãy giụa.

Nhưng ngay sau đó vẫn lắc đầu một cái.

- Còn có biện pháp khách không?

- Điềm xấu trong thiên địa gắn vào người, cần phải giằng co với tạo hoá.

Diệp Hạo do dự một hồi nói.

- Sao có thể rút tạo hoá ra được?

Diệp Hạo trầm ngâm không nói.

- Cầu Diệp công tử cứu nhi tử của ta.

Nhan Kiều nhìn thấy Diệp Hạo chần chờ, lập tức quỵ xuống trước mặt hắn.

Diệp Hạo vung tay lên đỡ Nhan Kiều dậy.

- Ta không khuyến khích ngươi cứu đứa bé đó.

Diệp Hạo trầm giọng nói.

- Nhưng hắn là nhi tử của ta.

- Đứa bé này sinh ra vốn là chuyện ngoài ý muốn.

Diệp Hạo nhìn Nhan Kiều đang rơi lệ đầy mặt nói.

- Nếu ngươi không bỏ được, vậy ta giúp ngươi.

- Không được.

Nhan Kiều hoảng sợ nói.

Nàng ôm chặt đứa trẻ kia vào trong ngực.

- Thôi được rồi, ai bảo ta lại gặp ngươi ở đây cơ chứ.

Nghĩ tới đây, Diệp Hạo liền triệu hồi ra Phúc Lộc Kim Liên.

Khi Phúc Lộc Kim Liên hiện ra, ai con mắt đứa bé sơ linh đột nhiên loé ra ánh mắt tham lang.

Loại thần sắc đó căn bản không nên có trên người một đứa bé mới phải.
Bạn cần đăng nhập để bình luận