Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1741: Tin Tưởng Bản Thân



Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

----------------------

Diệp Hạo vừa nói xong, vẻ mặt Ngao Chính Hoành hiện vẻ không tin.

Diệp Hạo tiện tay vung lên, Ngao Chính Hoành xuất hiện trong không gian khác.

- Trong Tông ta nếu tính Yêu Nghiệt cả thảy có bảy tôn.

Diệp Hạo nhìn Ngao Chính Hoành trước mặt, nhàn nhạt nói .

Ngao Chính Hoành đang muốn nói gì thì khiếp sợ nhìn thấy hình dạng Diệp Hạo thay đổi .

Thời gian dần qua một đạo thân ảnh quen thuộc xuất hiện trước mặt hắn.

-Viêm Hoàng Tông Tông Chủ Diệp Hạo.

Ngao Chính Hoành hoảng sợ thốt.

Diệp Hạo những năm này quá nổi danh.

Không ai không biết hắn cả.

Những năm nay, cường giả muốn động thủ với Viêm Hoàng Tông có rất nhiều, nhưng hiện tại Viêm Hoàng Tông lại phát triển càng ngày càng mạnh.

Sau khi nhận ra Diệp Hạo, Ngao Chính Hoành không khỏi thổn thức một tiếng.

Thực lực Diệp Hạo tăng lên quá nhanh.

Chỉ mới có bao lâu?

Chiến lực Diệp Hạo đã lên tới Tiên Vương Đỉnh Phong, Ngao Chính Hoành tin tưởng Diệp Hạo đã dẫn đầu thế hệ trẻ.

Chỉ có thể dùng hai chữ kinh diễm mới có thể hình dung được.

-Không hổ là Yêu Nghiệt trong Yêu Nghiệt.

Ngao Chính Hoành thầm nói trong lòng.

-Nếu Diệp Tông Chủ không chê, Đông Hải Long Cung ta nguyện ý đi theo Diệp Công Tử.

Ngao Chính Hoành hơi chút trầm ngâm rồi hành lễ với Diệp Hạo .

Lựa chọn đi theo Tây Hải Tam Thái Tử, một là vì quan hệ Tộc Đàn còn là vì Tam Thái Tử rất mạnh.

Nhưng bây giờ có được lựa chọn tốt hơn, theo Tây Hải Tam Thái Tử làm gì nữa?

Vả lại Tam Thái Tử hắn ngang ngược càn rỡ, không coi bọn họ ra gì, sau này không biết kết cuộc sẽ ra sao.

Diệp Hạo cười như không cười nhìn Ngao Chính Hoành, nói:

-Đi theo hai chữ này cũng không phải tùy tiện mà nói, ngươi xác định không cần thương lượng với người trong tộc mình?

-Diệp Công Tử vừa rồi đã lộ ra thân phận, ta tin bọn Ngao Quang Minh không dám động thủ với ngươi.

Ngao Chính Hoành nói khẽ:

-Chuyện này ta toàn quyền có thể làm chủ, không cần thương lượng với người trong tộc.

-Được .

Diệp Hạo nhẹ gật đầu.

Hắn vung tay lên triệt hồi không gian bốn phía.

Toàn bộ Tu Sĩ tức khắc nhìn về phía Diệp Hạo.

Còn Diệp Hạo thì nhìn về phía Ngao Nghiễm Âm vừa bị thương thức hải, tinh thần khẻ động giam cầm hắn đến trước mặt.

Toàn thân Ngao Nghiễm Âm không khỏi run lên, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi nói:

-Ngươi muốn làm gì?

-Nếu ta muốn giết ngươi thì nhất niệm đủ rồi.

Diệp Hạo nói xong, một chỉ điểm giữa ngực Ngao Nghiễm Âm .

Một cảnh thần kỳ xảy ra.

Ngao Nghiễm Âm phát hiện Thức Hải bị phá nát trước đó đang nhanh chóng khôi phục, chỉ mấy hơi thở đã khôi phục lại như lúc ban đầu.

-Khỏi rồi?

Ngao Nghiễm Âm kinh ngạc không thôi.

Khỏi rồi?

Tu Sĩ có mặt đương trường kinh trụ.

Thương thế Ngao Nghiễm Âm, bọn họ rất rõ, không có năm ba năm thì không thể nào khôi phục được?

Nhưng trong tay Diệp Hạo thì nháy mắt đã khôi phục.

-Ngươi sao làm được?

Ngao Nghiễm Âm một hồi lâu mới bình phục lại, hỏi.

-Nghiễm Âm, nói gì vậy ?

Ngao Chính Hoành quát lớn.

Ngao Nghiễm Âm kinh nghi bất định nhìn về phía Ngao Chính Hoành.

Bản thân phạm lỗi gì?

-Kể từ hôm nay Đông Hải Long Cung ta sẽ đi theo Diệp Công Tử.

Ngao Chính Hoành lấy một loại ngữ khí ngưng trọng nói :

-Sau này ngươi phải xưng hô Diệp Công tử biết không ?

-Cái gì?

Giờ khắc này, không phải chỉ có hai mắt Ngao Nghiễm Âm trừng lớn, mà toàn bộ tu sĩ Đông Hải Long Cung cũng trừng mắt.

Minh Lang cùng mấy trăm ngư dân cũng choáng váng không kém.

Đông Hải Long Cung không phải rất cường đại?

Coi như chiến lực không bằng Diệp Hạo, cũng không đến mức phải đầu phục chứ?

Vả lại chẳng lẽ bọn họ không biết Long Tộc đi theo Nhân Tộc là phản bội Chủng Tộc của mình à?

Bờ môi Ngao Chính Hoành khẽ động truyền âm nói với mọi người thân phận của Diệp Hạo .

Sau khi biết được Diệp Hạo, ánh mắt họ phát sáng lên.

Bọn họ rốt cục hiểu tại sao Lão Tổ tình nguyện phản bội Chủng Tộc để đi theo Diệp Hạo rồi?

Nếu bọn họ cũng sẽ không chút do dự nào mà đi theo.

Đây chính là thiên đại cơ duyên!

-Công Tử, chuyện của Tam Công Chúa Ngao Ngọc và Minh Lang, người nói nên làm thế nào ?

Ngao Quang Minh suy nghĩ một chút, cảm thấy chuyện này vẫn nên được làm rõ.

-Minh Lang, ngươi thực lòng yêu thích Tam Công Chúa?

Diệp Hạo hơi chút trầm ngâm rồi nhìn về phía Minh Lang.

-Tình cảm của ta so với kim loại còn kiên cố hơn.

Minh Lang kiên định đáp.

-Nhưng trước đó lời Ngao Khánh nói ngươi có nghĩ tới hay không? Trăm ngàn năm sau ngươi hóa thành một nắm cát vàng, Tam Công Chúa làm sao sống tiếp ?

Diệp Hạo bình tĩnh hỏi.

Đạt đến trình độ này kiến thức của Diệp Hạo cũng đã quá nhiều.

Tình yêu trong truyện cổ tích cũng bình thường nhưng ngoài đời thì khó có thể xảy ra.

Lọ lem gả cho Hoàng Tử sẽ hạnh phúc à?

Rất khó! Thứ nhất, Hoàng Tử đời này không có khả năng chỉ yêu một mình lọ lem, bởi vì cho dù Vương Đình hay Đại Thần đều không cho phép chuyện này xảy ra, thứ hai, gia thế, bối cảnh của lọ lem cũng không thể trở thành bậc mẫu nghi Thiên Hạ, không hiểu lễ nghi và quy củ Quý Tộc nàng sẽ làm trò cười cho người khác, cứ thế mãi thì lọ lem kia cũng sẽ muốn thoát khỏi cái lồng giam quyền quý đó thôi.

Trong mắt Minh Lang lộ ra vẻ ưu tư suy nghĩ.

Thật lâu sau, hắn nhìn về phía Tam Công Chúa nói:

-Tam Công Chúa, Minh Lang không xứng với người.

-Minh Lang, trước đó ngươi không phải đã nói, chỉ cần có tình yêu thì một túp lều tranh hai quả tim vàng vẫn hạnh phúc mãi mãi sao?

Thân thể Ngao Ngọc mềm mại run lên, đôi mắt ửng đỏ nói :

-Nhưng nếu ở cùng nhau, sao có thể chịu được nỗi đau khổ chia ly?

Minh Lang nhẹ nhàng lắc đầu :

-Ta tin bây giờ rời xa ngươi sẽ đau khổ nhưng so với sinh ly tử biệt sẽ giúp ngươi bớt thống khổ hơn.

Nói xong ánh mắt Minh Lang nhìn về phía Diệp Hạo :

-Xin tiền bối đưa ta đến một nơi mà không ai biết .

Bây giờ Minh Lang không lo cho an toàn tộc nhân nữa .

Đông Hải Long Cung khẳng định sẽ không bắt họ.

-Không, ta không muốn chia tay .

Ngao Ngọc hô lớn.

Trong mắt Minh Lang lộ ra vẻ đau đớn, nhưng nhìn không quay lại nhìn nàng.

Minh Lang biết rõ bản thân nếu quay lại nhìn nàng bản thân sẽ không thể rời đi nữa.

-Ta đưa ngươi đi Viêm Hoàng Tông.

Lúc này Diệp Hạo mở miệng nói,

-Viêm Hoàng Tông sẽ cung cấp cho ngươi tài nguyên tốt nhất , nếu ngươi có thể trong ba trăm năm đặt chân đến Tiên Vương cảnh, ngươi có thể mạnh dạn theo đuổi Tam Công Chúa.

-Ba trăm năm?

-Tiên Vương cảnh?

-Sao có thể?

-Minh Lang không có tư chất Tu Tiên, đời này dù vận dụng tài nguyên bù đắp, có thể đi đến Tiên Chủ cảnh cũng không tệ rồi.

Tu Sĩ Đông Hải Long Cung kinh hô.

Minh Lang cũng ngẩn người :

-Tiền bối, ngươi nói Tiên Vương cảnh?

-Đúng thế.

Nghe vậy trong mắt Minh Lang lộ ra vẻ khổ sở.

-Ta dù không phải Tu Sĩ, nhưng biết rõ Tiên Vương cảnh này có ý nghĩa gì?

-Ngươi không có niềm tin vào chính mình như vậy?

Diệp Hạo nhìn Minh Lang, hỏi.

-Ta tin tưởng bản thân.

Minh Lang trầm mặc một lúc rồi nói

-Vậy ngươi sợ cái gì?

Diệp Hạo nhàn nhạt nói:

-Dù trong ba trăm năm ngươi không thể đặt chân đến Tiên vương nhưng chí ít ra ngươi có thể kéo dài tuổi thọ, có thể xa xa nhìn nàng, làm bạn với Ngao Ngọc, ngươi không muốn như thế.

Bạn cần đăng nhập để bình luận