Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2722: Xin Lỗi

Cuối cùng Diệp Hạo vẫn từ chối Trầm Diệu Hương.

- Vì sao?

Trong lòng Trầm Diệu Hương tràn đầy lạc lõng. Nàng cảm thấy những điều kiện mà mình đưa ra, Diệu Hạo hẳn sẽ đáp ứng.

- Đợi đến khi thực lực của ngươi tăng lên tới cấm kỵ chi cảnh, ngươi nghĩ ngươi chỉ nhằm vào mỗi mình Tà Thần thôi sao?

Diệp Hạo nhìn Trầm Diệu Hương chậm rãi nói.

- Ngươi sợ ta sẽ càng giết chóc nhiều hơn?

Trầm Diệu Hương nghe Diệp Hạo nói như vậy liền hiểu Diệp Hạo lo lắng điều gì?

- Theo ta được biết Tà Thần chỉ tru sát cao tầng tổ chức Khô Lâu các ngươi, còn lực lượng trung kiêu của tổ chức Khô Lâu các ngươi trên thực tế là bị hủy diệt trong tay một vài thế lực khác.

Diệp Hạo bình tĩnh nói.

- Trầm Diệu Hương, ngươi dám cam đoan đến lúc đó ngươi sẽ không nhằm vào các thế lực này chứ?

Trầm Diệu Hương yên lặng.

- Từ xưa đến nay, giết người đền mạng.

- Nhưng những năm này tổ chức Khô Lâu các ngươi đã làm bao nhiêu chuyện khiến người khác phải oán trách rồi?

Diệp Hạo nhìn Trầm Diệu Hương nói.

- Ngươi có biết khi tổ chức Khô Lâu các ngươi bị trọng thương, đã có bao nhiêu tu sĩ vô tay khen hay không?

- Đừng nói nữa.

Trầm Diệu Hương cắt đứt lời Diệp Hạo nói.

- Ngươi có thể không giúp ta, nhưng ngươi không thể nói tổ chức Khô Lâu như thế.

- Ta chỉ trình bày sự thật.

Diệp Hạo yên lặng một chút nói.

- Trên thực tế nếu không phải là bởi vì ngươi, ngươi cảm thấy ta sẽ có hảo cảm với tổ chức Khô Lâu sao?

- Đủ rồi.

Trầm Diệu Hương giống như một con báo bị chọc giận. Ngay cả Trầm Hoan Hoan đang ngắm phong cảnh gần đó cũng vội vàng chạy tới.

- Sư phụ, chuyện gì vậy?

Trầm Hoan Hoan bất an nói.

- Hoan Hoan, chúng ta đi.

Trầm Diệu Hương nhìn Trầm Hoan Hoan một cái lạnh lùng nói.

Trầm Hoan Hoan nào dám nói cái gì?

- Diệu Hương.

Diệp Hạo khẽ thở dài.

- Diệp Hạo, ta hỏi ngươi lần cuối, đến cùng ngươi có giúp ta không?

Trầm Diệu Hương quay người nhìn Diệp Hạo nói.

- Nếu ta giúp ngươi, sẽ tạo nên tình cảnh sinh linh đồ thán.

Diệp Hạo yên lặng thật lâu mới mở miệng nói.

- Xin lỗi, ta không thể.

- Sinh linh đồ thán? Ha ha, những năm này trong quá trình quật khởi của Viêm Hoàng tông đã giết chóc bao nhiêu, trong lòng ngươi chẳng lẽ không rõ?

Trầm Diệu Hương cười lớn nói.

Diệp Hạo không nói.

- Diệp Hạo, ta hận ngươi.

Trầm Diệu Hương nhìn Diệp Hạo thật sâu một lần rồi dứt khoát quay người mang theo Trầm Hoan Hoan rời khỏi.

Cũng không biết trôi qua bao lâu, Khinh La đi ra từ trong tiểu thế giới của Diệp Hạo.

- Cách làm của ngươi là chính xác.

Khinh La chủ động nắm lấy bàn tay của Diệp Hạo ôn nhu nói.

- Ta lắng nàng sẽ đi đường vòng.

Diệp Hạo nhẹ giọng nói.

- Trầm Diệu Hương đã bị cừu hận che kín hai mắt, một khi thực lực của nàng tăng lên tới cấm kỵ chi cảnh, lúc đó nàng nhất định sẽ điên cuồng trả thù.

Khinh La nhìn Diệp Hạo nghiêm túc nói.

- Những năm này ta vẫn luôn kiềm chế tính tình của bản thân, nhưng khi ta động thủ, sát tính trong xương cốt vẫn bắn ra.

Dừng một chút Khinh La nói tiếp.

- Sớm muộn gì Trầm Diệu Hương cũng sẽ trở thành một sát ma.

Tâm thần Diệp Hạo run lên.

Sát ma!

Nếu Trầm Diệu Hương trở thành sát ma, tương lai mình nên cứu hay không cứu đây?

- Những năm này Viêm Hoàng tông bá đạo đã quen, nhưng danh tiếng của Viêm Hoàng tông cũng không tệ lắm.

Khinh La nhẹ nhàng nói.

- Viêm Hoàng tông không thể bởi vì một người Trầm Diệu hương mà tự bỏ đi thanh danh những năm này của mình.

Diệp Hạo yên lặng không nói.

- Đành coi nàng là người khách ngang qua cuộc đời thôi.

Khinh La ôn nhu nói.

- Ngươi nói đúng, có ít người, chỉnh có thể là khách ngang qua cuộc đời.

Diệp Hạo thở ra một hơi dài xua tan lo lắng nói.

Sau đó Diệp Hạo lái chiến hạm về Viêm Hoàng tông.

Khi Diệp Hạo trở lại Viêm Hoàng tông chưa bao lâu, một thân ảnh che khuất bầu trời xuất hiện ở trước cửa Viêm Hoàng tông.

Khi đến nơi thân ảnh che khuất bầu trời đó hóa thành một thiếu nữ áo xanh tuyệt mỹ.

- Lão thân Thanh Liễu đến bái phỏng Diệp tông chủ.

Thanh Liễu?

Khi thanh âm của thiếu nữ thanh y vang lên ở Viêm Hoàng tông, toàn bộ Viêm Hoàng tông đều chấn động.

Thanh Liễu là ai?

Lão tổ tông của Linh tộc.

Cường giả cấm kỵ.

Diệp Hạo lập tức xuất hiện ở trước cửa.

- Xin chào Thanh tộc trưởng.

Diệp Hạo hành lễ nói.

Nhìn thấy Diệp Hạo làm lễ chào mình ánh mắt Thanh Liễu mới lộ ra vẻ kinh ngạc. Theo lý thuyết Diệp Hạo nên hành lễ với cường giả cấm kỵ như nàng, nhưng chớ quên Diệp Hạo chính là tông chủ Viêm Hoàng tông, dù hắn không hành lễ, ai cũng không thể bắt bẻ gì được hắn.

Thanh Liễu thường thấy rất nhiều thiên kiêu. Những thiên kiêu đấy cũng không hề quá kính sợ những lão giả hỏa như nàng. Bởi vì trong lòng bọn hắn, bọn hắn sớm muộn gì cũng sẽ đạt đến.

- Diệp tông chủ, ngươi như vậy khiến ta tổn thọ mất.

Thanh Liễu vừa cười vừa nói.

- Thanh tộc trưởng nói lời như vậy mới khiến ta tổn thọ.

Diệp Hạo nói đến đây mới ra cử chỉ xin mời.

- Mời.

Thanh Liễu trầm ngâm một chút liền theo Diệp Hạo đi vào.

Vì sao lại trầm ngâm?

Thật ra là bởi vì bên trong Viêm Hoàng tông tọa trấn một nhân vật khủng bố. Viêm Hoàng tông hoàn toàn có năng lực giữ nàng lại. Nhưng Diệp Hạo đã lên tiếng mời, nếu nàng không vào vậy cũng có chút khó coi.

Đến phòng tiếp khách, hai bên hàn huyên một hồi sau mới nói ra mục đính chính.

- Lần này lão thân đến chủ yếu là vì cầu đan.

- Tam Chuyển Kim Đan?

Diệp Hạo nói khẽ.

- Đúng vậy.

Thanh Liễu gật đầu một cái.

- Tam Chuyển Kim Đan thuộc tài nguyên chiến lược.

Diệp Hạo trầm ngâm một hồi nói.

- Ta nghĩ không có bao nhiêu thế lực sẽ lấy ra bán đấu giá.

- Thế nhưng ta nghe nói ngươi bán cho Đệ Nhất Danh Sơn?

Thanh Liễu cười tủm tỉm nói.

- Xem ra quan hệ giữa Linh tộc và Đệ Nhất Danh Sơn không tệ.

Diệp Hạo gõ bàn một cái nói.

Loại chuyện này thuộc về cơ mật. Nhưng Thanh Liễu lại biết, không thể không nghi ngờ quan hệ giữa hai bên.

- Năm đó ta có thể đặt chân đến cấm kỵ chi cảnh là nhờ vượn già tiền bối chỉ điểm.

Thanh Liễu nhẹ nhàng nói.

Đây cũng lộ tẩy.

Nếu không phải có quan hệ thân thiết, tuyệt đối sẽ không nói cho những điều này.

- Cho ta dược liệu.

Diệp Hạo trầm ngâm một chút nói.

Linh tộc là một phần của Yêu tộc nhưng đã tách độc lập ra. Chủng tộc này rất thân thiện với Nhân tộc, Diệp Hạo cảm thấy cần thiết giữ gìn quan hệ giữa hai bên.

- Cho ngươi.

Thanh Liễu nói xong liền đưa cho Diệp Hạo một phần dược liệu. Thần niệm Diệp Hạo nhìn lướt qua rồi đưa cho Thanh Liễu một viên Tam Chuyển Kim Đan siêu hạng. Chủ yếu là cho một viên nhất đẳng lại không thích hợp. Vì sao Thanh Liễu không tìm Đan Uyên để luyện chế Tam Chuyển Kim Đan?

Còn không phải là vì thần đang siêu hạng mà đến sao?

Ngươi cho ta một viên nhất đẳng, không phải đánh thẳng mặt là gì?

Hơn nữa chuyện này vốn chính là đôi bên cùng có lợi.

- Tạ Diệp tông chủ.

Thanh Liễu thật tâm nói.

Nàng biết Diệp Hạo đã cực kỳ nể mặt mình rồi. Bởi vì hiện tại Viêm Hoàng tông đã không cần nhìn mặt Linh tộc bọn họ làm gì. Hơn nữa Thanh Liễu cầm Tam Chuyển Kim Đan là để bồi dưỡng cao thủ Linh tộc.

Chuyện này đối với Viêm Hoàng tông cũng không phải là chuyện tốt. Dù sao tất cả mọi người đều không cùng một tộc.

Lùi một bước dù cho có một tộc thì đã thế nào?

Thanh Liễu vừa rời khỏi không bao lâu, một thân ảnh tràn ngập ma khí giáng lâm ở cửa Viêm Hoàng tông.

- Diệp tông chủ, Thiên Triển đến bái phỏng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận