Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3136: Các Ngươi Xuất Thủ Một Lượt Đi.

Trong lòng Mộ Dung Hồng Đạt rất đắc ý.

Hôm nay lại lừa đảo thành công.

Cho dù bây giờ còn chưa lấy được chỗ tốt gì trên người Diệp Hạo, nhưng Diệp Hạo dám không đưa cho hắn đồ gì để hắn ngậm miệng sao?

Phải biết Diệp Hạo đang đàm luận về Hoàn Vũ.

Là đệ nhất Thiên Bảng Tứ Phương vực.

- Đợi đến khi Hoàn Vũ thua rồi ngươi lấy khối lưu ảnh thạch này ra.

Khiến Mộ Dung Hồng Đạt không ngờ rằng Diệp Hạo lại nói như vậy.

- Ngươi cho rằng ta không dám lấy ra sao?

Mộ Dung Hồng Đạt âm lãnh nhìn Diệp Hạo nói.

- Bây giờ ngươi công khai ra được rồi đấy.

Diệp Hạo thản nhiên nói.

Mộ Dung Hồng Đạt thấy Diệp Hạo khó chơi, hơi chút trầm ngâm rồi cao giọng nói.

- Chư vị.

Thiên kiêu bốn phía lập tức nhìn về phía Mộ Dung Hồng Đạt.

- Vừa rồi vị này dùng giọng điệu chắc như đinh đóng cột mà nói Hoàn Vũ không phải là đói thủ của Lục Phán.

Mộ Dung Hồng Đạt chỉ vào Diệp Hạo nói.

- Các ngươi nói xem, đối mặt với tên gia hoả ăn cây táo rào cây sung như hắn, chúng ta phải nên làm như thế nào?

- Đáng chém.

Một nữ tử dung mạo xinh đẹp đứng dậy.

Nữ tử này không phải người khác, chính là người theo đuổi Mộ Dung Hồng Đạt, Mai Hồng Tiêu.

- Dám can đảm phỉ báng Hoàn Vũ đại nhân, ta thấy ngươi chán sống rồi đấy.

- Ta cảm thấy hẳn có thể lột da tróc thịt tên đó được rồi đấy.

- Không sai, hợp ý ta.

- Mọi người xuất thủ một lượt đi.

Khi thiên kiêu trong sân nhao nhao mở miệng, Mộ Dung Hồng Đạt đi tới chỗ Diệp Hạo.

- Ứng phó hắn, không cần mọi người, một mình ta là đủ.

Mộ Dung Hồng Đạt cao giọng nói.

Một màn này dẫn đến sự chú ý của Chu Sinh và Tích Mộc.

Sau một khắc sắc mặt bọn họ đều biến đổi.

Nhưng khi bọn hắn muốn xông tới, Diệp Hạo lại cho bọn hắn một ánh mắt ẩn ý.

Chu Sinh và Tích Mộc lập tức dừng bước.

- Tích Mộc, ngươi nói Tinh Hà công tử muốn làm gì?

Chu Sinh thấp giọng hỏi.

- Vị này có lẽ muốn giả heo ăn thịt hổ.

Tích Mộc bất đắc dĩ nói.

- Bằng không chỉ cần hắn nói thân phận của mình ra, ngơi cảm thấy ở đây ai dám động vào hắn?

- Tên gia hoả Mộ Dung Hồng Đạt này gặp xui xẻo rồi.

Chu Sinh thương cảm nhìn Mộ Dung Hồng Đạt một cái.

- Ai bảo gia hỏa này thích lừa đảo chứ?

Tích Mộc hừ lạnh một tiếng nói.

Lừa đảo, ngẫu nhiên một hai lần thì thôi.

Thế nhưng hắn ta lại thường xuyên làm.

Cuối cùng hôm nay cũng đá trúng thiết bản.

- Không biết bây giờ ngươi đã cảm thấy hối hận với hành động vừa rồi chưa?

Mộ Dung Hồng Đạt nhìn Diệp Hạo trước mặt cười lạnh nói.

- Hối hận? Chỉ bằng ngươi cũng có tư cách nói ta cảm thấy hối hận?

Diệp Hạo nhún vai một cái nói.

- Thật ra ta cảm thấy vẫn nên chờ đến khi chiến đấu hoàn thành rồi xử lý vấn đề giữa chúng ta, ngươi thấy thế nào?

- Ngươi sợ?

Mộ Dung Hồng Đạt ha ha cười nói.

- Ta chỉ không muốn ảnh hưởng đến cuộc chiến của Hoàn Vũ và Lục Phán?

Diệp Hạo lắc đầu nói.

- Ta muốn giết ngươi, chỉ cần trong nháy mắt, ngươi cảm thấy sẽ ảnh hưởng đến cuộc chiến của hai vị kia?

Mộ Dung Hồng Đạt ha ha nở nụ cười.

- Trong nháy mắt?

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

- Ngươi tới thử xem?

Mộ Dung Hồng Đạt không khỏi híp mắt lại.

- Ngươi thành công chọc giận ta rồi đấy.

Nói xong hai con mắt Mộ Dung Hồng Đạt loé ra ánh sáng màu tím.

Ánh mắt giống như thiểm điện.

Chỉ trong nháy mắt đã bao vây thân thể Diệp Hạo.

- Thanh mâu.

- Mâu thuật của Thanh Ma nhất tộc.

- Thanh mâu được xưng có thể làm tan rã tất cả thực thể.

- Tiểu tử kia xong đời rồi.

Nghe tu sĩ bốn phía thảo luận, trên mặt Nam Cầm không có một chút biến hoá nào.

Mộ Dung Hồng Đạt cùng lắm cũng chỉ nằm trong hạng ba trăm, mà Diệp Hạo lại đứng thứ nhất.

Chênh lệch giữa hai bên thật sự là quá lớn.

Cho dù Diệp Hạo không động thủ, Mộ Dung Hồng Đạt cũng không làm gì được hắn.

Mộ Dung Hồng Đạt nhìn thấy Diệp Hạo không có ý định phản kháng, hắn tưởng rằng là do Diệp Hạo chưa kịp phản kháng vì vậy khoé miệng hắn lộ ra một nụ cười trào phúng.

- Châu chấu đá xe.

Thu hồi thanh mâu, Mộ Dung Hồng Đạt khinh thường nói.

Nhưng sau một khắc, toàn trường phát ra từng đợt âm thanh kinh hô.

- Làm sao có thể?

- Bình yên vô sự?

- Sao hắn có thực lực mạnh như vậy?

Con mắt Mộ Dung Hồng Đạt co rụt lại.

- Ngươi... Ngươi rốt cuộc là ai?

Mộ Dung Hồng Đạt có chút bất an nói.

Bởi vì cho dù là hạng hai trăm Thiên Bảng cũng không dánh mạnh mẽ chống đỡ thanh mâu của hắn.

Diệp Hạo thản nhiên liếc Mộ Dung Hồng Đạt một cái.

- Ta cảm thấy bây giờ ngươi nên quan tâm chính mình chút nữa có thể sống sót hay không thì tốt hơn.

Sắc mặt Mộ Dung Hồng Đạt đại biến, nhưng ngay sau đó lại cười lạnh nói.

- Dù ngươi mạnh hơn ta thì đã thế nào? Ngươi làm nhục Hoàn Vũ, chính là làm nhục Tứ Phương học viện. Ta tin thiên kiêu Tứ Phương học viện sẽ không ngồi yên không để ý đến.

- Vậy ta đợi thiên kiêu Tứ Phương học viện đứng ra.

Khiến Mộ Dung Hồng Đạt không ngờ rằng Diệp Hạo lại nói như vậy.

- Ngươi nghĩ nơi này là đâu?

- Lúc đầu ta không định quản chuyện này, thế nhưng nếu ngươi đã lớn lối như thế, cũng đừng trách ta không khách khí.

- Tiểu tử này lạ mặt, không phải là thiên kiêu Tứ Phương vực.

- Quan tâm làm gì, giết.

Rất nhanh mười mấy thiên kiêu đồng loạt lên tiếng.

Diệp Hạo ha ha cười nói.

- Một đám cặn bã.

Mười mấy thiên kiêu kia điên tiết lên.

Nhưng khi vừa mới chuẩn bị xuất thủ, bọn hắn lại thấy Diệp Hạo phẩy nhẹ tay xuống.

Mười mấy thiên kiêu chỉ cảm thấy không gian rối loạn, bọn họ thậm chí không kịp phản ứng, nguyên một đám miệng phun máu tươi vô lực ngã xuống đất.

Toàn trường vì đó xôn xao.

Phải biết những người vừa mới xuất thủ đều là thiên kiêu nổi danh trên Thiên Bảng.

- Chuyện gì thế này?

- Tề Dương Tử đứng thứ một trăm tám mươi ba đấy.

- Hơi khó giải quyết rồi đây.

Diệp Hạo mạnh mẽ xuất thủ khiến rất nhiều thiên kiêu ở đây phải khiếp sợ.

Nhưng sau một khắc lại có thêm năm sáu thiên kiêu đứng dậy.

- Ta Hàn Việt đến chiến với ngươi.

- Ngã Cổn Đao đến chiến với ngươi.

- Ta Đường Sơ đến chiến với ngươi.

...

Khi mấy thiên kiêu này đứng ra, sắc mặt của các tu sĩ ở đây hơi biến hoá.

Vì sao?

Bọn họ đều xếp trong một trăm hạng đầu.

- Chỉ mấy người các ngươi?

Diệp Hạo quét mắt nhìn mấy người bọn họ rồi nói.

- Không đủ.

Đám người Hàn Việt giận tím mặt.

Diệp Hạo cũng quá khinh thường bọn họ rồi.

- Toàn bộ các ngươi đều xuất thủ đi.

Diệp Hạo chỉ vào mấy trăm thiên kiêu ở đây nói.

Cái gì?

Hắn cuồng vọng cỡ nào?

Phải biết ở đây cũng có vài người nằm trong mười hạng đầu.

Sao Diệp Hạo lại dám nói câu này chứ?

- Tử Khí Hạo Đãng Tam Thiên Lý.

Diệp Hạo vung tay lên, tử khí mênh mông lập tức bao phủ nguyên một vùng không gian xung quanh.

Tất cả mấy trăm thiên kiêu ở đây đều bị bao phủ bên trong.

Bất kể là đại lão nằm trong mười hạng đầu hay là người mới đặt chân vào Thiên Bảng cũng vậy.

Tất cả đều bị bao phủ ở trong.

Bọn họ liều mạng vận chuyển huyền pháp.

Đáng tiếc rằng không làm nên chuyện gì.

Vô luận là thể xác hay linh hồn bọn họ đều bị khống chế.

Không có ngoại lệ.

Không sai.

Cho dù là Khanh Vĩ Tử xếp hạng thứ tư cũng không thể động đậy.

Sắc mặt bọn hắn đều biến đổi.

Nếu đến lúc này rồi mà bọn hắn còn không nhận ra được Diệp Hạo là một đại lão, bọn hắn cũng nên tự sát luôn cho rồi.

- Các hạ là ai?

Khanh Vĩ Tử nhìn Diệp Hạo bất an hỏi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận