Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2544: Liên Lụy Càng Sâu

Không thể không nói Long Tu Ngư rất thông minh. Khi Diệp Hạo mới bắt đầu di chuyển nó đã nhanh chóng vọt tới đám cỏ râu rồng gần đó rồi. Khi Diệp Hạo mới vọt tới nửa đường đã bị đám cỏ râu rồng như xúc tu bạch tuộc dò xét.

Diệp Hạo vận chuyển một làn kiếm chém tới những lá cây kia. Lá cây lập tức bị chém ra thành nhiều mảnh nhưng lại càng có nhiều lá cây hơi lao qua. Diệp Hạo hét lớn một tiếng phun ra một đám lửa. Đây là bản nguyên chi hỏa thuộc đan đạo. Chỉ trong một tích tắc đã hóa thành lửa cháy ngập trời, thế nhưng khiến Diệp Hạo cảm thấy kinh ngạc hơn là không ngờ cỏ râu rồng lại phát ra một tầng ánh sáng mờ ảo đối kháng cùng với bản nguyên chi hỏa. Nhưng chỉ sau vài hơi thở cỏ râu rồng vẫn bị thiêu thành tro, còn Long Tu Ngư kia lại không biết đã chạy đi nơi nào?

- Có chút khó chơi.

Diệp Hạo lẩm bẩm nói.

Hiện tại tu vi Diệp Hạo bực nào chứ?

Hợp Thần cảnh tầng thứ chín đấy. Dù không nói quét ngang Hợp Thần cảnh những cũng không xê xích gì nhiều. Thế nhưng hiện giờ hắn còn phải ở thế bất lợi, lại càng không cần phải nói những thiếu niên chí tôn kia.

- Ta lại muốn xem xem ngươi có thể chạy trốn đến chỗ nào?

Diệp Hạo vừa vận dụng thiên nhãn đồng thời cũng vận dụng truy tung thuật, rất nhanh hắn đã phát hiện tung tích của con Long Tu Ngưn kia, sau một khắc Diệp Hạo vung tay lên như muốn chấn vỡ không gian, thế nhưng ngay sau đó hắn lại phát hiện không ngờ mình không thể xuyên thủng được.

- Không ngờ trong cái hồ nước này không thể xé rách được không gian.

Diệp Hạo kinh ngạc nói.

Nhưng những thứ này không thể làm khó được hắn, bởi vì một mắt của Diệp Hạo lặng yên vận dụng không gian chi nhãn. Ngay khi sử dụng không gian chi nhãn Long Tu Ngư kia lập tức bị khống chế ngay tại chỗ. Không thể động đậy. Diệp Hạo loé lên một cái liền xuất hiện bên cạnh Long Tu Ngư kia. Hắn gõ một cái vào đầu Long Tu Ngư.

- Cho ngươi chạy?

Từ miệng Long Tu Ngư nhả ra vài bọt khí, cắn răng nghiến lợi nhìn Diệp Hạo.

- Ha ha.

Diệp Hạo lại gõ một cái vào đầu Long Tu Ngư rồi ném nó vào trong tiểu thế giới. Sau đó dưới sự trợ giúp của không gian chi nhãn cùng thiên nhãn, Diệp Hạo nhanh chóng lại bắt được thêm một đầu Long Tu Ngư nữa.

Một đầu!

Hai đầu!

Ba đầu!

Khi Diệp Hạo bắt được con thứ một trăm bỗng một giọng nói lạnh lùng vang lên trong tai Diệp Hạo.

- Người trẻ tuổi, dừng lại đi.

Tâm thần Diệp Hạo rung một cái đồng thời nhìn về phía xa. Hắn thấy một đầu Long Tu Ngư vô cùng to lớn, khác biệt là khí tức trên người nó cực kỳ dồi dào, tựa hồ có thể tới gần cảnh giới Vương cấp.

- Ngươi không phải là đối thủ của ta.

Diệp Hạo nhìn con Long Tu Ngư trầm giọng nói.

- Ta có thể ra lệnh cho toàn bộ cỏ râu rồng ở trong hồ nước này, đến lúc đó ngươi cảm thấy ngươi có bao nhiêu phần thằng?

Con Long Tu Ngư kia lạnh lùng nói.

Diệp Hạo yên lặng một chút nói.

- Ta lại bắt một trăm đầu sẽ rời khỏi.

- Ngươi cho rằng Long Tu Ngư nhiều lắm chắc?

Long Tu Ngư tức giận nói.

- Vậy cũng phải xem thật sự như thế nào đã.

Diệp Hạo nói đến đây liền điều động khí thế toàn thân, ba động khủng bố lan tràn đến toàn bộ không gian trong hồ, mắt Long Tu Ngư kia hung hăng co rụt lại.

- Ngươi.

Bất kể như thế nào Long Tu Ngư kia cũng không ngờ bản thân Diệp Hạo lại cường đại như vậy?

- Chúng ta làm một cuộc giao dịch đi.

- Ngươi nói.

Diệp Hạo trầm ngâm một chút nói.

- Ta đưa ngươi một thứ bảo bối, ngươi rời khỏi đây?

- Bảo bối gì?

- Một hộp gấm, trong hộp gấm có một cuốn sách cổ, nhưng bên trên cuốn sách cổ viết gì thì ta cũng không biết.

- Cho ta xem một chút.

- Sau khi xem xong ngươi phải cam đoan rằng mình phải rời khỏi.

- Được.

Diệp Hạo gật đầu một cái.

Ngay sau đó trước mặt Diệp Hạo xuất hiện một hộp gấm. Nhìn chữ trên hộp gấm ánh mắt Diệp Hạo nheo lại. Những chữ đó Diệp Hạo nhìn cũng không hiểu. Hắn nhận ra hộp gấm này có lẽ là từ văn minh ngoại vực. Nhưng khi hắn chuẩn bị mở ra lại không biết vì sao trong tim hắn lại đập nhanh hơn.

Xảy ra chuyện gì?

Chẳng lẽ trong hộp gấm là một thức không tốt?

Nghĩ như vậy Diệp Hạo liền vận dụng không gian chi nhãn. Không gian chi nhãn vừa mở ra đã có thể nhìn xuyên qua được. Trong hộp gấm là một đầu lâu súc thế đãi phát, từ trên đó tỏa ra khí tức cực kỳ tà ác. Thấy một màn như vậy Diệp Hạo sao lại không biết mình bị con Long Tu Ngư kia chơi xấu chứ.

- Ngươi muốn chết phải không?

Diệp Hạo nhìn con Long Tu Ngư kia nói.

Sắc mặt con Long Tu Ngư kia biến đổi nói.

- Ngươi có ý gì?

Tiếp lấy nó lại tức giận nói.

- Ngươi tính làm chuyện bội bạc?

- Bên trong cái hộp này có gì ngươi tưởng ta không biết chắc.

Diệp Hạo nói xong trong miệng liền niệm Độ Nhân kinh nhanh chóng đụng độ với đầu lâu trong hộp gấm, có thể nhìn thấy lực lượng tà ác trên người hắn đang dần tiêu tán.

Long Tu Ngư kia bất an nói.

- Ngươi đang làm cái gì vậy?

- Ta đang độ hóa thứ trong hộp gấm.

Diệp Hạo nói đến đây rồi thức con chó nhỏ đang ngủ say trong bầu trời nhỏ bé dậy.

- Có đồ ăn.

Tiểu cẩu vuốt vuốt con mắt nhập nhèm, khi nhìn thấy rõ đó là Long Tu Ngư liền nhếch miệng nở nụ cười nói.

- Long Tu Ngư a, rất lâu rồi không có ăn.

- Ngươi có thể khống chế toàn bộ Long Tu Ngư đến đây không?

- Chuyện nhỏ.

Con chó nhỏ cười lớn nói.

- Ngươi vì quy tắc hạn chế nên không thể động được đến thực lực Vương cấp, nhưng quy tắc này lại không áp dụng được trên người ta.

Nói xong thần niệm bàng bạc của hắn bao phủ toàn bộ hồ nước cưỡng ép từng đầu Long Tu Ngư tới.

Ngắn ngủi chỉ sau vài hơi thở đã có thể mang đến hơn ngàn đầu Long Tu Ngư.

- Hai ta mỗi người một nửa.

Diệp Hạo vội nói.

- Được.

Con chó nhỏ gật đầu một cái.

Diệp Hạo vội vàng khống chế năm trăm đầu Long Tu Ngư không còn sức đánh trả bỏ vào trong tiểu thế giới của mình.

- Ngươi... Ngươi tại sao không bị ảnh hưởng bởi quy tắc của Hỗn Độn thế giới?

Đầu Long Tu Ngư to lớn kia hoảng sợ hỏi.

- Chuyện ngươi không biết có nhiều lắm.

Con chó nhỏ nói xong đầu Long Tu Ngư to lớn kia đã hóa thành một đoàn năng lượng tinh thuần tràn vào trong cơ thể hắn. Ngay sau đó năm trăm đầu Long Tu Ngư còn dư lại cũng từ từ tiến vào trong cơ thể hắn.

- Gần đây ăn thật no bụng.

Con chó nhỏ ợ một cái.

- Ta cảm thấy trong một thời gian ngắn ta cũng không thể ăn tiếp được nữa.

- Ngươi không để dành sao?

Diệp Hạo im lặng nói.

- Nói cũng đúng.

Con chó nhỏ đang định rời khỏi đột nhiên thấy cái hộp trong tay Diệp Hạo.

- Chữ của vực ngoại?

- Trong cái hộp gấm này phong ấn một thứ tà ác.

Diệp Hạo trầm giọng nói.

Tiểu cẩu nhìn vào các hộp gấm một hồi trầm giọn nói.

- Ngươi... Ngươi vận dụng thần thông gì?

- Độ Nhân kinh.

- Độ Nhân kinh?

- Có vấn đề gì không?

- Độ Nhân kinh dính đến luân hồi, mà luân hồi cũng đại biểu cho cấm kỵ.

Tiểu cẩu nhìn Diệp Hạo ngưng trọng nói.

- Ai truyền thụ cho ngươi?

- Ngũ đệ tử thành chủ Thiên Không thành.

- Thành chủ Thiên Không thành?

Trong mắt con cún bắt ra hai đạo ánh mắt sáng lóa.

- Tại sao ngươi lại bị hắn theo dõi vậy?

- Ta không hiểu ý của ngươi.

Trong lòng Diệp Hạo có một loại dự cảm không tốt.

- Thành chủ Thiên Không thành là một nhân vật hung ác, những năm này vị này vẫn luôn ham muốn đến việc thiêu phiên luân hồi.

Tiểu cẩu trầm ngâm nói.

- Có lẽ ngươi đã trở thành con cờ của hắn rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận