Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2531: Tìm Tới Cửa

Tuyên Cổ hoàng triều giáng lâm đến khu vực sa mạc rộng lớn nhất Tây Vực, ngay sau đó nguyên một vùng rộng lớn đó lấy tốc độ người thường cũng có thể thấy được mà nhanh chóng hóa thành một ốc đảo.

Một màn thần kỳ này khiến tu sĩTây Vực đều phải khiếp sợ. Lúc đầu khu vực sa mạc gồm có bốn đại vực, sau khi khuếch trương đã đạt đến hơn một trăm đại vực. Nhưng bây giờ toàn bộ một vùng sa mạc đó đều biến thành thế ngoại đào nguyên. Khi một vài cường giả đến quan sát mới phát hiện từ trong đó đi ra từng đội tướng sĩ cường đại.

- Từ hôm nay trở vùng sa mạc này thuộc về Tuyên Cổ hoàng triều.

Tướng sĩ đi ra cất cao giọng tuyên bố.

- Tuyên Cổ hoàng triều.

- Cuối cùng Tuyên Cổ hoàng triều cũng phủ xuống.

- Không biết lúc nào Tuyên Cổ hoàng triều mới mở tiểu thế giới kia ra?

- Tuyên Cổ hoàng triều đã phủ xuống, ngươi nghĩ ngày đó sẽ còn xa sao?

Đến lúc này ngoại trừ một vài vương triều ra phần lớn các vương khác không quy thuận hoàng triều thì cũng bám vào một vài thuộc hạ của Thần Hoàng. Bởi vậy bí mật này tu sĩ cũng đã biết từ sớm. Nửa ngày sau một thanh niên môi hồng răng trắng cao giọng tuyên bố ba tháng sau hoàng triều sẽ tổ chức một buổi tiệc trà ở sa mạc. Nhưng điều kiện tiên quyết là phải thông qua khảo nghiệm của Tuyên Cổ hoàng triều.

Tin tức truyền ra, cả thế gian đều xôn xao. Tuyên Cổ hoàng triều là thế lực có nửa bước đại năng trấn giữ đấy. Bây giờ Hoàng Thái Tử của Tuyên Cổ hoàng triều tổ chức tiệc trà, thế hệ tuổi trẻ ở Thần Vực ai lại không nóng lòng chứ?

- Đây mới đúng thật là hoàng triều a.

- Hoàng triều có nửa bước đại năng trấn giữ chính là mãi mãi trường tồn a.

- Nói đến Tuyên Cổ hoàng triều, ta đột nhiên nghĩ đến Tây Vực chúng ta không phải có một Tuyên Cổ vương triều sao?

- Ngươi nói Tuyên Cổ vương triều đó hả, cả trăm năm trước nó đã đổi tên rồi.

- Đổi tên?

- Đúng vậy, đổi tên Tuyên Cổ vương triều thành Diệp Vô vương triều

- Vì sao đổi thành Diệp Vô vương triều vậy?

- Là bởi vì người sáng lập Tuyên Cổ vương triều là Diệp Vô Địch, vị này có lẽ đã sớm biết Tuyên Cổ hoàng triều giáng lâm. Hắn không những đổi cái tên Tuyên Cổ vương mà ngay cả tục danh của mình cũng thay đổi.

Trong một quán ăn, khi nhiều thực khách không chút kiêng kỵ đàm luận bỗng một thanh niên anh tuấn thẳng tắp vỗ bàn đi thẳng tới chỗ người trung niên.

- Tuyên Cổ vương triều ở nơi nào?

Sắc mặt trung niên kia không khỏi thay đổi.

- Ngươi hỏi cái này làm gì?

- Tuyên Cổ hoàng triều ta không phải ai cũng có thể mạo phạm?

Thanh niên kia hừ lạnh nói.

Trong lòng trung niên kia vô cùng nặng nề. Hắn hận không thể tự tát mình một bạt tai, hắn nhận ra rằng vì bản thân mà Tuyên Cổ vương triều đã nhận phải một mầm tai vạ.

- Ta không biết.

Trung niên kia vừa nói đến đây cũng cảm giác được ngay cổ mát lạnh, chủy thủ trong tay thanh niên kia đặt ngang giữa cổ hắn, từng giọt máu tươi nhỏ xuống.

- Vậy bây giờ đã biết chưa?

Thanh niên kia nhìn trung niên kia đạm mạc nói.

- Ta nói ta nói.

Trung niên kia vội nói.

- Mang ta tới.

Người thanh niên kia vừa nói xong một trung niên ngồi cùng bàn với hắn cau mày nói.

- Bất Phàm, ta cảm thấy vẫn nên dò la tin tức rồi hẵn đi thì tốt hơn.

- Mặc kệ Tuyên Cổ vương triều có lai lịch như thế nào, chỉ mỗi việc hắn mạo phạm tục danh Tuyên Cổ hoàng triều ta đều đã đáng chết.

Nghe vậy ánh mắt người thanh niên kia lộ ra vẻ dữ tợn nói.

- Ta cảm thấy vẫn nên cẩn trọng thì hơn.

Trung niên kia khuyên.

- Lục trưởng lão, dù sao ngươi cũng là một cường giả Thần Vương cao giai, vì sao làm việc lại sợ hãi rụt rè như thế?

Thanh niên kia bất mãn nói.

- Không phải là do ta lo lắng an toàn của ngươi hay sao?

Trung niên kia cười khổ nói.

Trong suy nghĩ của trung niên kia, vương triều đến bây giờ vẫn có thể đứng vững vàng, phía sau sao lại không có cường giả Thần Hoàng được cơ chứ?

Mà tu vi hắn cũng chỉ là Thần Vương cảnh tầng thứ bảy thôi, nếu gặp phải Thần Hoàng ngay cả cơ hội chạy trốn cũng chả có.

- Ngươi cảm thấy Tuyên Cổ hoàng triều dám ra tay với ta hay sao?

Mạc Bất Phàm cười lạnh nói.

Nói xong Mạc Bất Phàm kéo theo người trung niên kia dẫn đường. Mấy canh giờ sau, trước sự trợ giúp của người trung niên kia ba người Mạc Bất Phàm đã xuất hiện tại đô thành Diệp Vô vương triều.

- Gọi quốc vương Diệp Vô Địch của các ngươi cút ra đây.

Mạc Bất Phàm đứng ở trên không lạnh lùng nói.

- Lớn mật.

Một trung niên đứng trên thành trì lạnh lùng mắng. Tuyệt đối Mạc Bất Phàm đang khiêu khích làm thần tử làm sao có thể chịu đựng?

- Muốn chết.

Hai con mắt Mạc Bất Phàm toát ra ánh sáng màu tím, trong nháy mắt đã xuyên thủng trung niên kia.

- Hải tướng quân.

- Ngươi giết Hải tướng quân.

- Vì Hải tướng quân báo thù.

- Giết.

Ngay khi các tướng sĩ trong thành tức giận hét lớn, một bóng người lại quát lớn nói.

- Còn không lo mở đại trận hộ thành cho ta?

Khi nhìn thấy thân ảnh kia các tướng sĩ trong thành mới tỉnh táo lại. Hải tướng quân là cao thủ Hợp Thần cảnh tầng thứ năm nhưng bây giờ nay cả một ánh mắt của đối phương cũng không ngăn cản được. Điều đó nói rõ cái gì?

Có lẽ tu vi đối phương đã ở Hợp Thần cảnh cao giai.

Hơn nữa đối phương vì sao dám không một lời mà đã giám giết người trong Diệp Vô vương triều?

Không hề nghi ngờ người ta có át chủ bài a!

Trong tình huống này ngươi không mở đại trận hộ thành, còn lao ra quyết chiến cùng người ta, không phải ngu xuẩn là cái gì?

- Buồn cười, các ngươi cho rằng mở đại trận hộ thành là có thể ngăn chặn được ta sao?

Nói đến đây Mạc Bất Phàm lại nhìn về phía người trung niên bên cạnh nói.

- Phá vỡ cho ta.

Trung niên kia quơ quơ ống tay áo, đại trận hộ thành chế tại từ trọng kim của Diệp Vô vương triều nhanh chóng bể nát. Nhưng trung niên kia vẫn khống chế cường độ để toàn bộ tu sĩ trong thành đều không phải bị thương.

Xoát!

Xoát!

Xoát!

Từng cao thủ xuất hiện phía trên thành trì. Đại trận hộ thành bị phá, đây chính là chuyện lớn.

- Ngươi là người nào?

Diệp Vô Địch xuất hiện trên tường thành nghiêm túc nói.

- Ta là Mạc Bất Phàm thuộc Tuyên Cổ hoàng triều.

Thanh niên kia lạnh lùng nói.

Trong lòng Diệp Vô Địch nặng nề.

- Diệp Vô gặp qua Mạc công tử.

- Diệp Vô Địch, ngươi có biết tội của ngươi không?

Mạc Bất Phàm lạnh lùng nói.

- Diệp Vô không biết?

Diệp Vô làm sao có thể không biết được chứ? Nhưng lúc này vẫn phải giả ngu thôi.

- Cái tên Tuyên Cổ vương triều là ngươi tự nghĩ ra?

- Khi ta biết được Tuyên Cổ hoàng triều thì đã lập tức đổi lại tên rồi.

Diệp Vô nói gấp.

- Ngươi cho rằng sửa là xong sao?

Diệp Vô yên lặng.

- Mong Mạc công tử vạch ra một đường?

Lúc này Liên Y dưới sự bảo vệ của Phượng vệ chạy tới.

Khi nhìn thấy Liên Y ánh mắt Mạc Bất Phàm lập tức phát sáng lên.

- Ngươi có quan hệ gì với Diệp Vô?

- Ta là Liên Y, vị hôn thê của Diệp Vô.

Liên Y suy nghĩ một chút nói.

- Ngươi làm thị nữ của ta, ta sẽ bỏ qua cho Diệp Vô.

Mạc Bất Phàm quan sát Liên Y một vòng, từ sâu trong đáy mắt lộ ra một tia dục vọng.

Thấy vậy Liên Y lập tức phẫn nộ.

- Ngươi nói cái gì?

Diệp Vô tức giận.

- Diệp Vô, ở đây có chỗ cho ngươi nói chuyện sao?

Mạc Bất Phàm lạnh lùng nói.

- Có tin ta diệt Tuyên Cổ vương triều các ngươi không?

- Ngươi cứ diệt thử xem.

Diệp Vô Địch chỉ Mạc Bất Phàm nói.

- Ngươi cho rằng ngươi là ai chứ? Có bản lĩnh thì đấu với ta một trận.

- Ngươi dám mắng ta?

Trong mắt Mạc Bất Phàm lộ ra sát cơ dữ tợn.

- Diệp Vô, bây giờ ta nói trước cho ngươi biết, trên trời dưới đất này không có ai có thể cứu được ngươi đâu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận