Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2647: Thuyết Phục

Đừng trách Tà Tổ lại hoài nghi, thật sự là có loại khả năng này.

- Ta không hề có hứng thú gì với Tị Kiếp hỏa.

Diệp Hạo nhìn Tà Tổ nói.

- Ta không biết có thể trở thành cường giả cấm kỵ hay không, nhưng ta cảm thấy dù có trở thành đi chăng nữa cũng sẽ là con rối của người khác.

Khi Diệp Hạo nói câu này, con mắt của Tà Tổ nhìn chằm chằm vào Diệp Hạo. Hồi lâu sau mới nói.

- Nhớ kỹ lời nói hôm nay của ngươi.

- Ta sẽ không vô duyên vô cớ mà đưa Tị Kiếp hỏa cho ngươi.

Ngay sau đó Diệp Hạo lại nói.

- Ta biết, nhưng yêu cầu của ngươi nhất định phải nằm trong khả năng của ta.

Cho tới bây giờ Tà Tổ vẫn hiểu cả thiên hạ này không có bữa cơm trưa nào là miễn phí cả.

- Trầm Diệu Hương là bằng hữu của ta, có thể giữ lại tính mạng của nàng được không?

Diệp Hạo trầm ngâm một chút nói.

- Được.

Tà Tổ gật đầu một cái.

Trả thù?

Tà Tổ cần lo lắng chuyện trả thù sao?

Chỉ cần Tà Tổ tập hợp được ba mươi hai ngọn Tị Kiếp hỏa là có thể trở thành cường giả cấm kỵ. Trầm Diệu Hương căng hết cỡ cũng chỉ là nửa bước cấm kỵ mà thôi.

- Ngươi có manh mối của Trầm Diệu Hương sao?

Diệp Hạo hỏi tiếp.

- Trầm Diệu Hương không xuất hiện, ta sẽ đến từng cứ điểm của tổ chức Khô Lâu một.

Diệp Hạo yên lặng lại. Khuyên Tà Tổ không giết người?

Không cần thiết phải làm như vậy.

Diệp Hạo cùng Trầm Diệu Hương là bằng hữu, nhưng không có nghĩa là hắn có hảo cảm với tổ chức Khô Lâu.

Tổ chức sát thủ.

Không nói táng tận lương tâm cũng không xê xích gì nhiều.

Cũng được, giết thì giết.

Ngay khi rời khỏi, Diệp Hạo lập tức liên lạc với Diệp Thiên Thiên.

- Ta muốn toàn bộ tư liệu về Tà Tổ.

Rất nhanh trong lệnh bài của Diệp Hạo đã xuất hiện rất nhiều tư liệu về Tà Tổ. Diệp Hạo xem xong mới lẩm bẩm nói.

- Xem ra Tà Tổ cũng không phải là hạng người gian ác.

- Vì sao lại nói như vậy?

Hoàng Thập Nhất không hiểu hỏi.

Diệp Hạo liền đưa lệnh bài cho Hoàng Thập Nhất. Hoàng Thập Nhất nhìn thoáng qua mới phát hiện những năm này Tà Tổ chỉ đánh chết hạng người đại hung đại ác.

- Công tử, hiện giờ chúng ta đi đâu?

Diệp Hạo nghĩ nghĩ liền nói.

- Lưu Thủy tông.

- Đi Lưu Thủy tông làm cái gì?

Hoàng Thập Nhất không hiểu nói.

- Khúc Cầm.

- Hiện giờ Khúc Cầm

không ở Lưu Thủy tông. - Ở đâu?

- Tuyên Cổ hoàng triều.

- Tuyên Cổ hoàng triều?

Diệp Hạo ngạc nhiên.

- Khúc Cầm gả cho Mạc Vân Sơn.

- Còn có chuyện này sao?

- Năm đó Khúc Cầm một đường chiến thắng rất nhiều người khiêu chiến, thẳng cho đến khi Mạc Vân Sơn xuất hiện mới bị đánh bại.

Đối với chuyện này Hoàng Thập Nhất vẫn biết rõ.

- Nhưng khi đó Khúc Cầm lại đưa ra điều kiện nhất định phải cưới nàng, bằng không nàng sẽ phá hủy đi Tị Kiếp hỏa.

Diệp Hạo nghĩ nghĩ liền nói.

- Vậy đi Tuyên Cổ hoàng triều.

Cảm giác Diệp Hạo đối với Mạc Vân Sơn vẫn còn tốt. năm đó khi ở Hỗn Độn thế giới bọn họ còn từng đã hợp tác. Sau khi đến cửa Tuyên Cổ hoàng triều, đợi đến lúc Diệp Hạo biểu lộ ra thân phận, rất nhanh Mạc Vân Sơn cùng rất nhiều cao tầng Tuyên Cổ hoàng triều đã chạy tới cửa. Ai mà không biết Viêm Hoàng tông đang là mặt trời giữa ban trưa?

Đến phòng tiếp khách hai bên hàn huyên một hồi lâu cao tầng Tuyên Cổ hoàng triều mới rời khỏi.

- Diệp huynh, không biết ngươi tới Tuyên Cổ hoàng triều là...?

- Ngươi biết Tà Tổ không?

Nghe được cái tên Tà Tổ mà Diệp Hạo nhắc đến, thần sắc Mạc Vân Sơn trở nên ngưng trọng hẳn lên.

- Những năm này Tà Tổ vẫn luôn đi tập hợp Tị Kiếp hỏa.

- Ngươi hẳn là cũng đã nhận được Tị Kiếp hỏa rồi nhỉ?

Diệp Hạo không cảm thấy người như Mạc Vân Sơn lại không đạt được Tị Kiếp hỏa.

- Không có.

Để Diệp Hạo không ngờ rằng Mạc Vân Sơn nói lời ấy. Mạc Vân Sơn đương nhiên thấy được vẻ nghi hoặc trong mắt Diệp Hạo.

- Lúc Tị Kiếp hỏa hiện thân ta vẫn đang ở trong tiểu thế giới tu hành.

- Tị Kiếp hỏa của Khúc Cầm thì sao?

- Ở trong cơ thê ta.

Mạc Vân Sơn nói đến đây vừa cười vừa nói.

- Diệp huynh, ngươi đến đây không phải vì muốn Tị Kiếp hỏa đấy chứ?

- Ngươi cảm thấy thế nào?

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

- Dù là ngươi hay ta đều không muốn thông qua loại phương thức này để đặt chân đến cấm kỵ chi cảnh.

Mạc Vân Sơn thản nhiên nói.

- Tà Tổ đã tập hợp được mười tám Tị Kiếp hỏa, vì Tị Kiếp hỏa ta nghĩ hắn cái gì cũng có thể làm được.

- Tuyên Cổ hoàng triều không phải là nơi mà hắn có thể làm loạn.

- Tuyên Cổ hoàng triều so với Khô Lâu tổ chức thế nào?

- Ý của ngươi là...?

Mạc Vân Sơn yên lặng một hồi nói.

- Ta cũng rất muốn biết thật sự góp đủ ba mươi hai ngọn Tị Kiếp hỏa có thật sự trở thành cường giả cấm kỵ hay không, bởi vậy ts sẽ đưa Tị Kiếp hỏa mà ta có được cho Tà Tổ.

- Ngươi đến là để khuyên nhủ?

- Trong tay Tà Tổ có cấm kỵ pháp bảo.

Sắc mặt Mạc Vân Sơn đại biến.

- Cấm kỵ pháp bảo?

Trước đó Mạc Vân Sơn còn tưởng rằng phía sau Tà Tổ có cường giả nửa bước cấm kỵ.

Hóa ra trong tay người ta có cấm kỵ pháp bảo.

- Phía sau Tà Tổ còn có một nhân vật cực kỳ khủng bố.

Ngay sau đó Diệp Hạo nói.

- Ta tới nơi này chỉ là không muốn ngươi bị giết chết.

Nghe vậy Mạc Vân Sơn đứng lên thi lễ với Diệp Hạo nói.

- Cảm tạ Diệp huynh nhắc nhở.

Mạc Vân Sơn rất cảm kích. Đến lúc đó Tà Tổ giết đến tận cửa, bên hắn nếu ngăn cả, Tà Tổ lấy ra cấm kỵ pháp bảo, toàn bộ Tuyên Cổ hoàng truyeefu cũng có thể phải chôn cùng.

- Khúc Cầm đâu?

- Ngươi biết Khúc Cầm?

- Từng có gặp mặt một lần.

Diệp Hạo đương nhiên sẽ không vạch trần lai lịch của Khúc Cầm ra.

- Ngay sau khi thành hôn cùng ta Khúc Cầm liền rời khỏi.

Nói đến đây Mạc Vân Sơn cũng chỉ có thể lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ.

- Những năm này chúng ta cùng lắm cũng chỉ mới gặp qua mấy lần mà thôi.

- Đáng thương như vậy sao?

Diệp Hạo cười ha ha nói.

- Ai nói không phải đây?

Mạc Vân Sơn cười khổ nói.

Mà đúng lúc này một thị nữ đi đến nói.

- Công tử, tiểu thư trở về.

- Khúc Cầm trở về?

Mạc Vân Sơn khẽ giật mình, ngay sau đó nói gấp.

- Gọi Khúc Cầm tới đây.

Rất nhanh Khúc Cầm mặc trường bào trăm lưỡi liền đi tới phòng tiếp khách. Khúc Cầm vẫn thước tha nở nàng như trước, toàn thân đều lộ ra khí tức tài trí. Chỉ một cái nhăn mày, một nụ cười cũng khiến mọi người phải động lòng.

Không hề nghi ngờ, đây là một vưu vật.

- Diệp công tử?

Khúc Cầm có chút kinh ngạc nói.

Chỉ là Diệp Hạo lại chú ý tới ánh mắt khẩn trương của Khúc Cầm.

- Ta không hề tiết lộ bất kỳ tin tức gì của ngươi, ta chỉ nói chúng ta từng gặp mặt một lần.

Diệp Hạo bí mật truyền âm.

Lúc này trái tim Khúc Cầm mới dần ổn định lại.

- Nhiều năm không gặp, Khúc tiểu thư, phong thái vẫn như cũ nhỉ.

Diệp Hạo nói đến đây lại nhìn Mạc Vân Sơn nói.

- Mạc công tử, ngươi thật có phúc khí.

Mạc Vân Sơn hàm súc nói.

- Nào có thể so được với Diệp công tử tề nhân chi phúc đây?

Toàn bộ Thần vực người nào không biết Diệp Hạo có hai vợ?

- Ngươi đang hâm mộ sao?

Khúc Cầm đi tới bên người Mạc Vân Sơn giương mi lên nói.

- Sao có thể chứ?

Mạc Vân Sơn lúng túng nói.

- Ta sẽ không quấy rầy hai người các ngươi liếc mắt đưa tình.

Diệp Hạo nói xong liền cáo từ rời khỏi.

- Sao có thể vừa tới đã đi rồi?

Mạc Vân Sơn lại là ngăn cản Diệp Hạo.

- Nếu người ngoài biết, sẽ nói ta chiêu đãi không chu đáo.

- Đúng vậy, Diệp công tử.

Khúc Cầm phụ họa nói.

- Khúc Cầm, ngươi đi nhìn xem hạ nhân chuẩn bị thế nào rồi?

Mạc Vân Sơn nhìn Khúc Cầm một cái.

Khúc Cầm gật đầu một cái liền rời khỏi.

Nửa khắc đồng hồ sau khi Khúc Cầm đi tới phòng tiếp khách mời Diệp Hạo ngồi vào vị trí. Nhìn thoáng qua các món ăn một lượt, Diệp Hạo phải thốt lên ngạc nhiên. Thật sự là do nguyên liệu nấu ăn ở đây đều thuộc hàng đỉnh cấp.

Bạn cần đăng nhập để bình luận