Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1134: Ân nhân cứu mạng

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

--------------------

- Vị kia chính là người nổi tiếng ở Tiểu Trúc nửa tháng trước, Vô Danh công tử.

Địch Hạo nhẹ giọng trả lời.

- Người xưng thập nhị phẩm Tôn cấp Trận Sư?

Địch Hỏa giật mình nói.

- Vâng.

Nhìn thấy Địch Hạo gật đầu cao tầng Địch gia ngay lập tức nổ tung.

- Ta nghe nói vị kia ngay tại chỗ lấy ra ba chiếc Tôn cấp Chiến Hạm cùng ba kiện Cấm Khí?

- Lấy tổ chức tình báo Địch gia ta đều không thể tra ra lai lịch của thanh niên này.

- Vị này hiện tại đến đây làm gì?

- Ta cảm thấy việc cấp bách vẫn là kêu hắn trả lại vị trí của Tiểu Bá Vương. Chư vị cũng biết Địch gia ta kén rể chỉ là ngụy trang, Địch gia ta chỉ muốn cùng Tiểu Bá Vương thông gia, nếu Tiểu Bá Vương nhìn thấy vị trí chúng ta chuẩn bị cho hắn lại bị người kia chiếm, còn không biết sẽ phát sinh ra chuyện gì.

- Không sai, chuyện chúng ta cùng Cơ gia thông gia không để bất luận kẻ nào phá hư.

Nghe được cao tầng Địch gia nói thế, Địch Hỏa nhìn về phía Địch Hạo.

- Mời vị kia xuống.

- Ta cản cũng vô dụng.

- Vậy thì mời hắn ra ngoài.

Địch Hỏa trầm ngâm một cái rồi nói.

- Ta không đi.

Địch Hạo lắc đầu.

Chuyện đi đắc tội với người ta ai thích đi thì đi.

- Ta đi cho.

Lúc này một trung niên đứng lên.

- Ta không tin tiểu tử này có thể lật trời ở Địch gia ta.

Trung niên nói xong nhanh chân đi tới vị trí Tâm Ma đang ngồi.

Ngay lúc Tâm Ma đang buồn bực ngán ngẩm nhìn tu sĩ giữa sân luyện đan, một trung niên chặn lại tầm mắt của hắn.

- Tránh đường một chút.

Tâm Ma thản nhiên nói.

- Đây không phải vị trí ngươi nên ngồi.

Địch Thanh không đổi mặt nhìn Tâm Ma nói.

- Đừng quấy rầy ta xem kẻ khác Luyện Đan.

Tâm Ma nhàn nhạt nhìn cái kia trung niên một cái nói.

- Ngươi nói cái gì?

Sắc mặt Địch Thanh không tốt nói.

- Cút.

Tâm Ma lạnh lùng nói.

Địch Thanh như bị sét đánh cả người kêu rên một tiếng, liên tục lùi lại vài chục bước, co quắp ngồi trên mặt đất.

Toàn trường xôn xao!

Địch Thanh là ai?

Trưởng lão Địch gia!

Nói quyền cao chức trọng cũng không sai.

Thế nhưng hiện tại lại bị một thanh niên trách mắng trước mặt mọi người đến bị thương.

Đây không phải đánh vào mặt Địch gia?

Nguyên một đám cao tầng Địch gia vội vàng đứng lên.

- Vô Danh Công Tử, ngươi đây có ý gì?

Địch Hỏa lạnh lùng nhìn xem Tâm Ma nói.

- Hắn ngăn cản tầm mắt ta, thế thôi.

Tâm Ma bình tĩnh đáp.

Tu sĩ toàn trường nhìn Tâm Ma đều có một loại cảm giác không thể hiểu nổi.

Chỉ bởi vì người ta ngăn trở tầm mắt ngươi, ngươi mẹ nó… muốn đánh à?

Chẳng lẽ ngươi không biết đây là địa bàn của người ta sao?

- Ta có thể hiểu thành ngươi không để Địch gia ta ở trong mắt a.

Trong mắt Địch Hỏa tràn đầy tức giận.

- Chẳng lẽ ngươi cảm thấy Địch gia các ngươi có tư cách để cho ta coi trọng?

Tâm Ma khinh thường đáp lời.

Sắc mặt Thạch Tín đướng sau lưng Tâm Ma trở nên trắng bệch.

Lúc Tâm Ma lựa chọn ngồi vị trí của Tiểu Bá Vương hắn cũng không rời đi. Thế nhưng hiện tại hắn hối hận rồi.

Tâm Ma muốn khiêu chiến toàn bộ Địch gia a.

- Ta muốn biết ai cho ngươi lá gan cùng Địch bá bá nói chuyện?

Ngay lúc Địch Hỏa vừa sợ vừa giận một thân ảnh bá đạo ngang trời ngay giữa không trung vang lên, sau một khắc một thanh niên mặc trường bào màu đen cưỡi một con hắc báo ngự không mà đến.

- Tiểu Bá Vương.

- Cơ Vô Địch.

- Tiểu Bá Vương cưỡi hẳn là vương giả trong bóng tối Vô Ảnh Vương Báo.

- Vô Ảnh Vương Báo tương lai có thể đặt chân đến Yêu Vương cảnh.

Tiểu Bá Vương tên như người, ánh mắt còn cao hơn đầu, thần sắc tùy ý, cứ như vậy cưỡi Vô Ảnh Vương Báo từ trên cao nhìn xuống Tâm Ma.

Tâm Ma lườm Tiểu Bá Vương một cái nói.

- Cút xuống cho ta.

Một tiếng quát lớn, giống như kinh lôi, vạch phá bầu trời.

Vô Ảnh Vương Báo kêu thảm một tiếng vô lực rơi xuống phía dưới, sắc mặt Tiểu Bá Vương cũng tái nhợt theo Vô Ảnh Vương Báo rơi xuống đất.

Cao tầng Địch gia cùng toàn trường đều kinh ngạc không nói nên lời.

Chuyện gì đây?

Tiểu Bá Vương không phải Cự Đầu sao?

Tại sao Cự Đầu cũng không nhịn nổi một tiếng trách mắng của Tâm Ma.

Tiểu Bá Vương ngã xuống đất rồi lắc đầu, muốn bỏ hết cảm giác mê muội ra ngoài, mà lúc này bỗng có một cước đạp vào trên ngực hắn.

- Ở trên cao nhìn xuống lão tử, lá gan ngươi không nhỏ nhỉ.

Đau đớn kịch liệt khiến Tiểu Bá Vương ngay tại chỗ phun ra một ngụm máu tươi.

Nhưng cảm giác mê muội trong đầu hắn cũng giảm không ít.

Khi thấy mình bị Tâm Ma giẫm lên trong mắt tràn đầy vẻ phẫn nộ.

- Ngươi dám vũ nhục ta?

- Cự Đầu?

Tâm Ma tùy ý cười to nói.

- Con mẹ nó chứ, Cự Đầu đây sao? Nhục ngươi, hôm nay ta cứ làm nhục ngươi đấy, có bản lãnh thì kêu Lão Tổ ngươi tới đây.

- Vô Danh công tử.

Địch Hỏa nhìn thấy Tiểu Bá Vương bị Tâm Ma giẫm lên, trong lòng vô cùng rung động, nhưng Tiểu Bá Vương dù sao cũng là đối tượng thông gia, bởi vậy loại tình huống này Địch Hỏa không thể không hỏi tới.

- Ở đây có chỗ để ngươi nói sao?

Tâm Ma âm trầm nhìn sang.

Ánh mắt hóa thành sát phạt chi lực kinh thế chấn động toàn bộ cao tầng đến mức phun máu.

- Ngươi… ngươi quá phận.

Địch Hỏa lau sạch máu tươi khóe miệng tức giận, quát.

- Địch gia ta còn chưa tới phiên ngươi làm càn.

Nói đến đây Địch Hỏa tiếp lấy nói.

- Mời Lão Tổ.

Khi lời Địch Hỏa vừa dứt, tại Cấm Địa Địch gia đột nhiên tuôn ra một đạo khí thế kinh thiên.

Khí thế này khiến tu sĩ trong phạm vi ngàn dặm đều có một loại cảm giác hô hấp khó khăn, mà tu sĩ dưới Tiên Tôn cảnh trực tiếp quỳ xuống mặt đất.

Tu sĩ toàn trường đều biết rõ Lão tổ Địch gia - Địch Hằng muốn xuất thủ.

- Chẳng cần biết ngươi là ai? Ngươi dám ở Địch gia làm tổn thương người Địch gia ta, ngươi phải trả giá thật đắt.

Theo một thanh âm già nua vang lên. Sau một khắc, một đạo Tinh thần lực kinh khủng giống như con sóng lớn nghiền ép tới Tâm Ma.

- Lão tổ, không thể.

Mắt thấy đạo Tinh Thần Lực sắp oanh đến trên người Tâm Ma, một thân ảnh xinh đẹp bỗng nhiên vạch phá bầu trời xuất hiện ngăn trở phía trước hắn.

Nhìn thấy đạo thân ảnh kia, Địch Hằng không thể không thu hồi Tinh Thần Lực lại.

- Tân Nguyệt, ngươi làm cài gì vậy?

Một thân ảnh già nua xuất hiện giữa không trung, mà trên người hắn chảy xuôi uy năng vô tận.

Rất nhiều tu sĩ giữa sâu đều lần đầu tiên nhìn thấy Tiên Vương.

Cảm thụ được uy thế trên người Tiên Vương Địch Hằng, trong mắt bọn họ tràn đầy hoảng sợ.

Cũng quá mạnh đi.

Chỉ nhìn thấy Địch Hằng lần đầu mà đã không còn dũng khí ngăn cản.

- Lão Tổ, Ngọc Dịch là do Vô Danh công tử đưa cho ta a.

Địch Tân Nguyệt lập tức nói ra.

- Cái gì?

- Ngọc Dịch.

- Lão tổ Địch gia dĩ nhiên chiếm được Ngọc Dịch?

- Vậy tin tức Địch Hằng không tốt trước đó là thật.

- Sau khi chiếm được Ngọc Dịch, Địch Hằng còn mạnh hơn trăm lần a.

- Địch gia hơi quá đáng, nếu không có người ta cho ngọc dịch, Lão tổ Địch gia có thể đã chết rồi.

- Địch gia đối đãi với ân nhân cứu mạng mình như thế sao?

- Hành động này thật đáng khinh thường.

Bạn cần đăng nhập để bình luận