Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 214: Tôi muốn báo thù

Dịch: Vũ

Biên: Hám Thiên Tà Thần



-----------------------------------------------------

Lăng Khang đỏ mắt quát:

- Diệp Hạo chỉ là một tiểu tử không có bối cảnh, sao có thể lấy ra hơn tỷ bạc chứ?

- Ai nói với anh Diệp Hạo không có bối cảnh?

Lăng Vi tức giận đáp:

- Nếu Diệp Hạo không có bối cảnh, anh nghĩ Phương gia có thể bỏ qua cho cậu ta hay sao?

- Còn có rất nhiều tin tức nói rõ Diệp Hạo là Võ Học Cao Thủ a.

- Võ Học Cao Thủ?

Lăng Khang vẫn cắn răng mạnh miệng.

- Võ công có cao đến đâu cũng sợ dao đâm, một ngày nào đó anh sẽ giết hắn.

Lăng Khang nói xong, trong mắt hiện ra vẻ tàn nhẫn.

Diệp Hạo đi đến trước mặt Ngọc Thạch thì hơi hơi lắc đầu.

Hắn có thể cảm nhận được sát ý trong lời nói của Lăng Khang.

Đương nhiên, Lăng Khang muốn chết minhg, Diệp Hạo sẽ không bỏ qua cho hắn.

Với tu vi hiện tại, Diệp Hạo muốn giết chết Lăng Khang mà không ai biết cực kì đơn giản.

- Nhìn đủ chưa?

Diệp Hạo thản nhiên hỏi.

Diệp Hạo vừa nói xong, trong chỗ tối đi ra một người đàn ông.

Hắn không hiểu nổi nhìn Diệp Hạo, nói:

- Cậu rốt cuộc là ai?

- Tôi là ai không quan trọng.

Diệp Hạo nhìn người đàn ông đó, lên tiếng nói tiếp.

- Mang Ngọc Thạch của tôi an toàn đến Ma Đô ân oán giữa chúng ta coi như xóa bỏ, nếu không tôi sẽ làm Lăng gia các người biến mất.

- Ông không nên hoài nghi thực lực của tôi.

- Cha à, người đến từ lúc nào?

Lăng Vi chạy ra khỏi văn phòng liếc mắt nhìn thấy Lăng Lập Nhân đến.

Lăng Lập Nhân lộ vẻ xấu hổ.

- Lúc anh của cô đến thì cha cô cũng đến rồi.

Diệp Hạo thản nhiên trả lời.

- Cậu biết rõ?

Lăng Lập Nhân giật mình hỏi lại.

- Những chuyện tôi biết vượt ra khỏi dự đoán của ông xa.

Diệp Hạo lườm Lăng Lập Nhân một cái nói tiếp:

- Ông biết Vương gia Ma Đô không?

- Không phải Vương gia Ma Đô đã bị hủy diệt rồi sao?

Thực lực Lăng gia có thể so sánh cùng Ba gia tộc lớn của Ma Đô, nhưng còn kém Vương gia rất nhiều.

- Vậy ông có biết Vương gia bị hủy diệu như thế nào không?

Diệp Hạo nhàn nhạt hỏi.

- Cậu… Ý cậu là gì?

Trong lòng Lăng Lập Nhân rung lên, hỏi.

- Nói thật, tôi không cảm thấy Lăng gia các người mạnh bao nhiêu, đến một cao thủ Tiên Thiên cũng không có.

Diệp Hạo nói xong nhìn về phía hư không nào đó, oanh một tiếng, một bóng người lảo đảo bị đánh bay ra ngoài.

Người này không ngừng phun ra máu tươi.

- Chỉ có tu vi Cửu Tinh cũng dám đánh lén tôi?

Diệp Hạo lạnh lùng nhìn kẻ đó:

- Phế tu vi của ông coi như trừng trị.

- A… tu vi của tôi….

Lão già kia đâu buồn nói.

- Nếu còn ồn ào, ông có tin tôi lập tức giết ông.

- Tôi sẽ tố các cậu lên cục Võ Đạo.

Diệp Hạo đang chuẩn bị xuất thủ chợt cười lạnh nói:

- Xin cứ tự nhiên.

- Cậu không sợ?

- Tôi đi cùng với mấy thành viên của cục Võ Đạo đến đây đó.

Diệp Hạo thản nhiên đáp lời.

- Còn có mấy trưởng lão Võ Đạo Cục quan hệ với tôi cũng tạm được. Đúng rồi, Ngũ Trưởng Lão của Võ Đạo Cục đang ở Quảng Châu, ông có muốn khiếu nại không?

Lão già vẻ mặt ảm đạm.

- Kết thúc rồi.

Ông ta không cảm thấy Diệp Hạo đang chém gió.

Tu vi Diệp Hạo ít nhất cũng phải Tiên Thiên.

Người như này sẽ được Võ Đạo Cục trọng điểm bồi dưỡng, lần này cũng do hắn đánh lén, bởi vậy chuyện này còn tiếp tục sẽ không có ý nghĩa gì nữa.

- Nhớ kỹ, mạng Ngọc Thạch đến Ma Đô.

Diệp Hạo nói xong cầm bút viết địa chỉ ném cho Lăng Lập Nhân.

Lúc Diệp Hạo xoay người rời đi.

- Diệp Hạo.

Lăng Vi gọi.

Diệp Hạo dừng chân một cái nhưng vẫn tiếp tục rời đi.

Đợi sau khi Diệp Hạo rời đi, Lăng Lập Nhân chạy lại trước mặt lão già kia.

- Lão Lý, ông sao rồi?

- Tu vi đã bị phế sợ không sống được mấy năm nữa.

Lão Lý sắc mặt buồn hiu nói.

- Tôi không cam tâm.

- Không cam tâm cũng phải cam tâm.

Lão Lý nghiêm túc nói:

- Ông không biết cao thủ Tiên Thiên kinh khủng như thế nào, đây là đại biết cho Võ Đạo Đỉnh Phong. Tôi khuyên ông không nên có tâm tư trả thù, nếu không sẽ trở thành Vương gia thứ hai.

Lăng Lập Nhân toàn thân chấn động.

- Hơn nữa, tôi nghi ngờ Diệp Hạo không phải Tiên Thiên Cảnh, bởi vì cao thù Tiên Thiên Cảnh cũng không kinh khủng như vậy, dù sao tôi vẫn còn cách Tiên Thiên Cảnh một bước xa.

Lão Lý đột nhiên nghĩ đến cái gì.

- Hắn dùng một ánh mắt đã có thể phế hết tu vi của tôi, rất có thể đã vượt qua Tiên Thiên.

- Ông khẳng định hắn vượt qua Tiên Thiên?

- Nhất định không được chọn giận người này.

- Trừ khi bọn họ phản quốc nếu không sẽ không ai hỏi đến.

- Cái này… cái này…

Lăng Lập Nhân giật mình hoảng sợ.

Lúc này, hắn không còn chút tâm tư trả thù nữa.

Nghĩ đến đây hắn lại âm thầm hối hận.

Bởi vì nếu không phải Lăng gia bọn hắn tham lam, đã có thể hợp tác được với Diệp Hạo rồi.

Nhưng, hiện giờ còn cơ hội sao?

Nghĩ đến đây, Lăng Lập Nhân nhìn về phía con gái mình.

- Tiểu Vi, con đi mời Diệp Hạo thử xem hắn có đổi ý hay không?

- Con không đi.

- Tiểu Vi, nếu con không đi, Lăng gia chúng ta xong rồi.

- Diệp Hạo đã nói chuyện này dừng ở đây.

Lăng Vi nhìn chằm chằm Lăng Lập Nhân nói:

- Cha đừng nghĩ con không biết tâm tư của cha, Tập Đoàn Thanh Điểu huy hoàng mấy chục năm cũng nên kết thúc rồi.

- Con… Bất hiếu…

- Mang con gái của mình đưa cho người khác, cha là cái gì đây?

Lăng Vi chậm rãi lắc đầu nói:

- Tự gây nghiệt, không thể sống.

(Truyện được thực hiện bởi Hám Thiên Tà Thần - )



Trên một ngôi mộ ở Tây Giao.

Đột nhiên, mấy con dơi bay đến đậu trên bia mộ sau đó hóa thành một thanh niên đẹp trai.

- Ở đây chắc an toàn rồi?

Một người đàn ông nhìn bốn phía cau mày nói.

- Lấy thực lực của chúng ta hoàn toàn có thể giết bọn chúng trở tay không kịp.

Âm thanh vừa nói xong, có mấy bóng người từ xa nhảy đến.

Đây rõ ràng là năm Thương Lang cường tráng.

Người nói chyện là dẫn đầu Thương Lang.

Sau một khắc, năm đầu Thương Lang này hóa thành hình người.

- Tuyệt đối không được xem thường cục Võ Đạo của Trung Quốc.

Lúc này, một âm thanh nhẹ nhàng vang lên.

Xa xa, bốn bóng người nhìn như chậm chạp nhưng lại rất nhanh đi đến.

- Cục Võ Đạo như giòi trong xương, nếu không làm họ trọng thương chúng ta không thể lấy được món đồ kia đâu.

Hấp Huyết Quỷ thản nhiên nói.

- Võ Đạo Cục đâu thể nói trọng thương thì trọng thương?

- Ron, lá gan Cự Nhân Tộc các người đều nhỏ như vậy à?

Lang Nhân Jack cười lạnh châm chọc.

Ron nhẹ nhàng lắc đầu, đáp:

- Tôi chỉ đang nói một sự thật, trăm năm trước, Trung Quốc là khu vựa cấm, nếu không phải Võ Đạo Trung Quốc cận đại lụi tàn, chúng ta đặt chân đến Trung Quốc chỉ có chết.

- Đây là quá khứ rồi.

Hấp Huyết Quỷ George nhìn qua nói với Ron.

Cự Nhân Ron nhìn chằm chằm George nói tiếp:

- Cậu hình như quên một chuyện.

- Chuyện gì?

- Trung Quốc có một tổ chức thần bí, nếu chúng ta kinh động đến họ, tất cả chúng ta đều sẽ chết, toàn quân hủy diệt.

- Cậu nói đến Tu Sĩ à?

Sắc mặt George hơi biến sắc hỏi lại.

Bạn cần đăng nhập để bình luận