Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1870: Giương Cung Bạt Kiếm

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

-----------------

- Bộ lạc tướng sĩ đều làm như vậy.

Hồng Vận nhìn Diệp Hạo một chút nói khẽ.

Tất cả mọi người đều làm như vậy.

Nghe được câu này, Diệp Hạo cũng không biết nói gì?

Ngươi có thực lực có thể chà đạp quy tắc, nhưng trước khi ngươi không có thực lực, ngươi vẫn phải đàng hoàng tuân thủ.

Một đoàn người gần hai canh giờ mới đến phiên bọn hắn.

- Năm người, ba ngàn Trung Phẩm Tiên Thạch.

Tướng sĩ phụ trách canh giữ thản nhiên nói.

- Ba ngàn?

Nghe số lượng này, Hồng Vận giật mình hỏi lại.

- Không phải lúc nãy đều một người ba mươi Trung Phẩm Tiên Thạch sao?

- Ngươi cũng nói là những người lúc nãy.

Tướng sĩ kia nhìn Hồng Vận một cái.

Hồng Vận chần chờ một chút rồi lấy ra một Túi Càn Khôn.

Mà Hồng Vận sắp đưa tới thì A Thải lại ngăn cản:

- Không đúng, cha, trước đó, vị kia tại sao chỉ giao nộp ba trăm Tiên Thạch.

- A Thải, ngậm miệng.

Hồng Vận nhìn thấy tướng sĩ kia biến sắc thì vội vàng quát lớn, đồng thời nháy mắt với A Thải.

Có ý còn đừng có nói nữa.

- Làm sao? Con gái của ngươi có ý kiến đối với ta?

Tướng sĩ kia lạnh lùng hỏi.

- Không có không có, ba ngàn Tiên Thạch đây.

Hồng Vận lấy Túi Càn Khôn đưa tới, nhưng để hắn không ngờ tướng sĩ kia lại không nhận:

- Con gái của ngươi nhất định phải xin lỗi ta.

- A Thải, nhanh xin lỗi vị quân gia này.

Hồng Vận vội vàng nhìn về phía A Thải.

Miệng A Thải vểnh lên.

- Nhanh lên.

Hồng Vận trừng nàng một cái.

Lúc này, A Thải mới bất đắc dĩ nhìn tướng sĩ kia nói:

- Vừa rồi có nhiều mạo phạm, xin ngươi đừng trách móc.

- Ngươi không tình nguyện?

Tướng sĩ kia suy nghĩ rồi không chút kiêng kỵ đánh giá dáng người A Thải:

- Ngươi không phải bất mãn đối với quân canh giữ chúng ta?

- Không có.

A Thải tuy tính tình trẻ con, nhưng cũng biết dù đám người khiến mình bất mãn nhưng nếu trả lời không tốt sẽ khiến bộ lạc của nàng hoạ lớn ngập trời.

- Nhưng mà ta nhìn thấy trong lời nói của ngươi tràn đầy oán giận?

Tướng sĩ kia vung tay lên mười mấy tướng sĩ khoác áo giáp vây quanh đám người Hồng Vận.

- Quân gia, hiểu lầm, hiểu lầm, hiểu lầm thôi.

Hồng Vận vừa nói vừa lấy ra thêm một Túi Càn Khôn:

- Đây là một chút tấm lòng của chúng ta.

Tướng sĩ kia lại không nhận Túi Càn Khôn của Hồng Vận:

- Ta phải mang con gái của ngươi đi thẩm tra.

Người này là trung đội trưởng canh giữ cửa thành Nghiêm Khoan, đồng thời cũng là em vợ thống lĩnh thành vệ quân. Vì vậy, cho dù biết rõ Nghiêm Khoan không chiếm lý, những tướng sĩ khác vẫn động thủ bắt A Thải.

Còn nữa, những tướng sĩ này cũng vui vẻ đụng phải tình huống như thế, bọn họ Nghiêm Khoan coi trọng nữ tử này, chờ đến khi Nghiêm Khoan chơi chán, bọn hắn còn có cơ hội ăn canh.

- Dừng tay.

Hồng Vận lớn tiếng quát.

Những tướng sĩ kia khiếp sợ trước ba động Hồng Vận tản ra, không dám tiến lên.

Tiên Vương!

Cho dù đối phương vừa mới đặt chân đến Tiên Vương, cũng không phải bọn tướng sĩ này có thể trêu chọc. Nghiêm Khoan nhìn thoáng qua Hồng Vận, cười lạnh nói:

- Tiên Vương thổ dân bộ lạc cũng dám phách lối ở đây?

Nghiêm Khoan rút ra Chiến Kiếm bên hông chỉ vào Hồng Vận nói:

- Giờ ta cho ngươi một cơ hội, ngoan ngoãn đưa con gái của ngươi lên, nếu ngươi dám phản kháng, ta sẽ dẫn theo đại quân san bằng Bộ lạc ngươi.

Sắc mặt Hồng Vận đại biến.

Chuyện hắn lo lắng nhất vẫn xảy ra.

Nghiêm Khoan là Tiên Vương mấy chuyển hắn không biết, nhưng hắn biết tu vi của đối phương trên mình.

Mà người có tu vi cao nhất bộ lạc chính là mình.

Khác không nói, chỉ Nghiêm Khoan một người có thể san bằng bộ lạc.

Nhìn thấy Hồng Vận bị chấn nhiếp, Nghiêm Khoan nhìn một tướng sĩ một chút, tướng sĩ kia nhẹ gật đầu sau đó tiến lên định bắt A Thải.

A Thải vừa định phản kháng đã bị tướng sĩ kia giam cầm.

A Hổ, A Báo vừa muốn tiến lên, tướng sĩ kia lườm bọn họ một cái, trong mắt phóng ra vẻ lăng lệ:

- Các ngươi muốn chết phải không?

A Hổ, A Báo không dám lên trước.

Nhưng A Hổ lại nhìn về phía Hồng Vận:

- Tộc Trưởng.

Hồng Vận nắm chặc tay, ánh mắt lộ ra vẻ giãy dụa kịch liệt.

Hắn rất muốn ra tay nhưng hắn dám sao?

Hắn biết rõ nếu mình xuất thủ thì hắn và A Hổ, A Báo cũng không thể còn sống rời đi.

Hồng Vận không tiếc mạng sống.

Nhưng bộ lạc của bọn hắn thì sao?

Mười vạn tộc nhân còn chờ hắn nữa?

Nhìn phụ thân chậm chạp không xuất thủ, ánh mắt A Thải lộ ra vẻ bất an.

- Phụ thân.

Hồng Vận nhìn về phía A Thải, trong ánh mắt đầy vẻ ảm đạm.

Tâm thần A Thải run lên, cha muốn từ bỏ mình sao?

Lúc này, trong tai Hồng Vận vang lên Diệp Hạo truyền âm.

- Không cần bị đè nén, muốn ra tay thì ra tay đi.

Diệp Hạo thản nhiên nói:

- Xảy ra bất kỳ chuyện gì, ta phụ trách cho.

Hồng Vận mãnh liệt nhìn về phía Diệp Hạo.

- Ta vẫn còn có chút quan hệ, cho dù ngươi giết hắn cũng vô sự.

Diệp Hạo bình tĩnh nói.

Hồng Vận trầm ngâm một chút nhìn về phía những tướng sĩ vây quanh mình.

Oanh một tiếng, hắn quyết định xuất thủ.

Tiên Vương chi nộ, thây nằm trăm vạn.

Tướng sĩ kia trong nháy mắt bị Hồng Vận oanh thành mảnh vỡ, không đợi huyết nhục của hắn vẩy ra bốn phía thì một đạo tinh thần lực nhu hòa bao vây A Thải lại.

- Phụ thân.

A Thải nhanh chóng chạy đến bên cạnh Hồng Vận, lo lắng bất an nói.

- Không có việc gì.

Vuốt ve mái tóc A Thải, Hồng Vận nói khẽ.

Nghiêm Khoan nhìn thấy vậy, lập tức nổi giận.

- Ngươi muốn chết!

Nghiêm Khoan muốn xuất thủ.

Nhưng khi hắn sắp xuất thủ thì khiếp sợ phát hiện pháp lực toàn thân đều bị giam cầm.

- Ngươi có phải cảm thấy Thái Hành Thành này do Nghiêm gia ngươi mở?

Lúc này, giữa không trung xuất hiện một thân ảnh kiều tiếu, nhưng mà thân ảnh này trên thân tràn ngập ba động cực kì khủng bố.

Nghiêm Khoan nhìn thấy đạo thân ảnh này là ai, con ngươi có chút co rụt lại:

- Hàn tiểu thư, chuyện này không có quan hệ đến ngươi?

- Thái Hành Thành là thành trì phụ thuộc Thánh Đức Thư Viện chúng ta, Thái Hành Thành Thành chủ từ trước đến nay đều nhận mệnh từ Thánh Đức Thư Viện, giờ ngươi tại Thái Hành Thành làm xằng làm bậy, hủy danh dự Thánh Đức Thư Viện, dựa theo pháp lệnh của Thư Viện, đáng chém.

Hàn Sở Di nói tới đây, muốn chém giết Nghiêm Khoan.

Thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này, một đạo kiếm quang làm vỡ pháp tướng đại thủ của Hàn Sở Di.

- Hàn sư tỷ, ngươi làm cái gì thế?

Một trung niên thân mặc nho trang xuất hiện bên cạnh Nghiêm Khoan, cau mày nói.

- Hắn hủy danh dự Thánh Đức Thư Viện, dựa theo pháp lệnh Thư Viện, phải chém.

Hàn Sở Di nhìn chằm chằm trung niên này, lên tiếng.

Trung niên này Hàn Sở Di nhận biết.

Thống lĩnh vệ quân Thái Hành Thành - Thượng Vĩ Thành.

- Ngươi nói đáng chém thì phải chém?

Nghe vậy, sắc mặt Thượng Vĩ Thành trầm xuống.

- Có vấn đề?

Hàn Sở Di một bước cũng không nhường.

Nàng thật không cần nhượng bộ.

Học sinh Thánh Đức Thư Viện cũng có nhiều loại khác nhau.

Đẳng cấp này căn cứ theo lớp phân chia.

Hàn Sở Di là học sinh lớp năm.

Tương lai có thể đặt chân đến Tiên Vương Đỉnh Phong.

Mà Thượng Vĩ Thành chỉ là học sinh lớp bốn.

- Hàn sư muội, mọi chuyện thiên hạ đều không thoát khỏi một chữ lý.

Lúc hai bên giương cung bạt kiếm, một trung niên mập mạp cùng mấy cường giả đồng hành xuất hiện.

- Ngươi muốn cái lý gì?

Ánh mắt Hàn Sở Di dừng trên người mập mạp trung niên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận