Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3243: Tư Chất Khảo Hạch

Thánh sư!

Phải biết thánh sư là chỉ đan sư Kim Thế cảnh.

Giang Tự Lưu không biết rằng Diệp Hạo vẫn chưa đạt tới cảnh giới thánh sư.

Đến Siêu Thoát cảnh, đan sư được chia làm ba cảnh giới.

Đại sư, tông sư, thánh sư.

Bây giờ Diệp Hạo là tông sư hàng thật giá thật, hơn nữa trong con đường này hắn còn đi được rất xa.

Đây cũng là chuyện bình thường.

Phải biết Diệp Hạo chiếm được rất nhiều công pháp và điển tịch.

Những công pháp và điển tịch này đều được Diệp Hạo nắm rõ như lòng bàn tay.

Bởi vậy Diệp Hạo tự tin, trong cảnh giới tông sư, người có thể vượt qua hắn không có mấy ai.

Từ đó mới tạo cho Giang Tự Lưu một loại ảo giác đan đạo của Diệp Hạo đã đạt đến cảnh giới thánh sư.

Mười này sau, chiến hạm đi tới Đan thành.

Từ xa nhìn vào liền khiến cho người ta một loại cảm giác thần thánh mênh mông.

Toàn thân trắng noãn, phảng phất như bạch ngọc.

Khi đi vào thành trì, Diệp Hạo phát hiện nơi này có rất nhiều thanh niên nam nữ mặc áo bào đỏ.

Trên mặt của bọn họ đều tràn ngập nụ cười, hưởng thụ sự sùng bái của tu sĩ tứ phương.

Quần thể đan sư này dù ở đâu cũng được mọi người tôn sùng.

Bởi vì ai cũng không thể cam đoan cả đời này mình không bị thương.

- Bây giờ chúng ta đi đâu?

Diệp Hạo hỏi.

- Đi báo danh.

Giang Tự Lưu nói đến đây đột nhiên nghĩ đến một vấn đề.

- Ngươi có lẽ phả đi khảo hạch trước đã.

- Khảo hạch?

- Chuyện này…ngươi phải được Đan thành tán thành mới được.

- Được.

Dù sao Diệp Hạo cũng là người thấu tình đạt lý.

Giang Tự Lưu không khỏi thở dài một hơi.

Sau quá trình giao lưu với Diệp Hạo ở trên đường, hắn chắc chắn đan thuật của Diệp Hạo vượt xa mình.

Thiên tài như vậy nếu tham gia đại hội luyện đan có lẽ có thể nghiên cứu ra một chút phương pháp giải độc.

Sau khi đến Đan các, Diệp Hạo mới phát hiện nơi này đã đông nghẹt người từ lâu.

- Diệp công tử, xin mời đi theo ta.

Giang Tự Lưu mang theo Diệp Hạo đi thẳng tới địa điểm chứng nhận.

- Nông trưởng lão, có thể cho bằng hữu ta gia nhập đôi ngũ được không?

Giang Tự Lưu nhìn một trung niên nói khẽ.

- Bằng hữu của ngươi?

Nông Đức Lỗ liếc Diệp Hạo một cái, khi hắn phát hiện Diệp Hạo lạ mắt mới lại hỏi.

- Không biết sư phụ hắn là ai?

- Chuyện này không thể nói cho ngươi biết, nhưng ta có thể nói cho ngươi, đan thuật của bằng hữu ta cao hơn ta.

Giang Tự Lưu trầm giọng nói.

- Đan thuật còn cao thâm hơn cả ngươi?

Khắp khuôn mặt Nông Đức Lỗ đều là vẻ không tin nói.

- Giang công tử, trò đùa này của ngươi không vui đâu.

- Đan thuật còn cao thâm hơn cả ngươi?

Đúng lúc này một lão giả râu tóc bạc phơ mang theo một nữ tử xinh đẹp đi tới, khi nghe được hắn nói câu này mới kinh ngạc nói.

- Gặp qua Mục tiền bối.

Lúc nhìn thấy lão giả kia, Giang Tự Lưu vội vàng hành lễ.

Dù Giang Tự Lưu là đệ nhất đan sư thế hệ tuổi trẻ, nhưng lão giả trước mắt lại là phó các chủ Đan các, bàn về thân phận còn trên cả sư tôn hắn.

Mục Vĩnh Hằng cười híp mắt nhìn Giang Tự Lưu nói.

- Giang Tự Lưu, giới thiệu bằng hữu của ngươi đi.

- Chuyện này…

Trong lúc nhất thời Giang Tự Lưu không biết nên giới thiệu thế nào.

Thực tế hắn hoàn toàn không biết gì về Diệp Hạo cả.

- Ngươi không phải là tên giả mạo đấy chứ?

Lúc này thiếu nữ đứng bên cạnh Mục Vĩnh Hằng không khỏi mở miệng nói.

Thiếu nữ kia người mặc bạch bào, trên người tản ra hương thơm nhàn nhạt.

Cỗ hương thơm kia không phải là hương thơm đặc trưng của thiếu nữ mà là đan hương do luyện trong thời gian dài mà ngưng tụ thành.

Tướng mạo của nàng hết sức xuất sắc, còn phải hơn Sở Thiến Thiến ba phần.

- Ngươi tới nơi này làm gì?

Diệp Hạo nhìn thiếu nữ kia cười hỏi.

- Ta tới chứng nhận đại sư.

Thiếu nữ kia có chút cao ngạo nói.

- Nếu không hai ta đến tỷ thí một phen?

Diệp Hạo liếc mắt nhìn thiếu nữ kia.

- Tỷ thí? Ngươi muốn tỷ thí thế nào?

Nghe vậy, ánh mắt của thiếu nữ kia lộ ra tia hứng thú.

- Nếu ta thua trong tay ngươi, ta sẽ đưa thứ này cho ngươi.

Diệp Hạo nói xong, trong tay liền xuất hiện một phượng chạc kim sắc.

Mục Phượng Kiều liếc mắt liền chọn trúng phượng chạc trong tay Diệp Hạo.

Mục Vĩnh Hằng nhìn thoáng qua phượng chạc kia, trong mắt không khỏi lộ ra một tia ngưng ngọng.

- Phượng chạc này không đơn giản.

- Phượng chạc này có thể tiép nhận được một đòn của Quá Khứ cảnh đỉnh phong.

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

- Một đòn của Quá Khứ cảnh đỉnh phong?

Mục Phượng Kiều nghĩ một hồi rồi lấy ra một chuôi chiến kiếm màu xanh lam nói.

- Đây là chiến kiếm Quá Khứ cảnh đỉnh phong mà gia gia ta đưa cho ta, nếu ta thua, thứ này sẽ là của ngươi, thế nào?

- Được.

Diệp Hạo gật đầu một cái.

Nông Đức Lỗ nhìn thấy loại tình huống này xong làm sao còn ngăn cản?

Hắn lập tức sắp xếp để Mục Phượng Kiều và Diệp Hạo bắt đầu chứng nhận tư chất đại sư.

- Ta là người phụ trách chứng nhận đại sư, Đoan Mộc Chính.

- Ta là người phụ trách chứng nhận đại sư, Mục Niên Hải.

- Ta là người phụ trách chứng nhận đại sư, Ung Hoàng Hoàng.

Ba vị giám khảo giới thiệu bản thân mình xong, Đoan Mộc Chính mới nói tiếp.

- Khảo hạch tư chất đại sư rất đơn giản, các ngươi chỉ cần luyện chế ra một đan dược Quá Khứ cảnh sơ kỳ là được.

Dừng một chút hắn tiếp tục nói.

- Đương nhiên loại đan dược Quá Khứ cảnh sơ kỳ nhiều đến mức đếm không hết, bởi vậy chúng ta sẽ chọn ra đan dược từ mười loại đan dược mà chúng ta hay dùng, hai người các ngươi có dị nghị gì không?

- Xin hỏi giám khảo, dược liệu ai cung cấp?

Diệp Hạo nhẹ giọng hỏi.

- Dược liệu chúng ta cung cấp.

Đoan Mộc Chính nhàn nhạt nói.

- Nhưng đổi lại, đan dược mà các ngươi luyện chế thành công phải đưa cho Đan các chúng ta một viên. Đương nhiên nếu các ngươi luyện chế thất bại, các ngươi phải bồi thường tổn thất dược liệu.

Diệp Hạo gật đầu một cái.

Về phần Mục Phượng Kiều đương nhiên sẽ không có vấn đề, gia gia của nàng là phó các chủ Đan các, nội dung khảo hạch nàng đã thuộc lòng từ lâu.

Một lát sau Đoan Mộc Chính mở miệng nói.

- Ba người chúng ta vừa thương lượng, các ngươi sẽ luyện chế Dưỡng Nguyên đan Quá Khứ cảnh.

Dưỡng Nguyên đan nói trắng ra là đan dược có thể gia tăng tốc độ tu hành.

Nói chung đây là đan dược đơn giản nhất.

Diệp Hạo nhìn Đoan Mộc Chính một cái.

Ngươi thực sự không làm uổng công cái chức danh này.

Nói thẳng ra, kết quả này còn không phải đã định trước.

- Hai người các ngươi có vấn đề không?

Đoan Mộc Chính mặt không đỏ tim không đập mà hỏi.

- Không có vấn đề.

- Không có vấn đề.

- Được, hiện tại các ngươi có thể viết dược liệu mà các ngươi cần lên giấy.

Đoan Mộc Chính nói tiếp.

Cho dù luyện chế cùng một loại đan dược, nhưng dược liệu cần dùng cũng có thể không giống nhau.

Diệp Hạo và Mục Phượng Kiều lập tức viết tên những dược liệu cần xuống.

Đương nhiên không gian xung quanh bọn họ đều được ngăn cách, cũng là để phòng ngừa gian lận.

Nhưng Mục Phượng Kiều sẽ gian lận sao?

Nàng chính là tôn nữ của phó các chủ Đan các đấy.

Về phần Diệp Hạo, càng gánh không nổi người kia.

Không bao lâu hai người bọn cùng đưa danh sách cho người hầu ở bên cạnh.

Nửa khắc đồng hồ sau, hai người hầu đưa dược liệu đến.

- Nghiệm dược liệu.

Đoan Mộc Chính mở miệng nói.

Diệp Hạo và Mục Phượng Kiều đồng loạt kiểm tra dược liệu trước mặt mình.

- Thế này là sao? Vì sao Diệp Hạo lại không chọn Huyền Quyết tử?

- Đúng vậy, Huyền Quyết tử chính là chủ dược để luyện chế Dưỡng Nguyên đan.

- Kê Huyết đẳng Diệp Hạo cũng không chọn, đến cùng hắn đang làm cái gì vậy?

Bạn cần đăng nhập để bình luận