Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3300: Con Không Dạy

Võ hồn kia là một ngọn lửa.

Ngọn lửa thoạt nhìn không hùng vĩ, nhưng lại ẩn chúa năng lượng đáng sợ.

- Đây là Hoả võ hồn sao?

Diệp Hạo không hiểu hỏi.

- Hoả võ hồn có thể tăng phúc cho cả thần thông hoả hệ lẫn huyền thuật hoả hệ.

Gốc cây nhỏ nhẹ nhàng trả lời.

- Ngươi chỉ cho ta mỗi một cái Hoả võ hồn thôi sao?

Diệp Hạo tức giận nói.

- Trước đó không phải chúng ta đã thoả thuận mỗi lần ngươi tăng lên một tiểu cảnh giới, ta sẽ cho ngươi một võ hồn mới sao?

Gốc cây nhỏ nhịn không được nói.

- Vấn đề là bây giờ ta tăng từ Quá Khứ cảnh đỉnh phong lên Tương Lai cảnh sơ kỳ, đây không phải là tăng lên một tiểu cảnh giới.

- Này . . . Như vậy đi, ta lại cho ngươi hai võ hồn mới, được chưa?

Gốc cây nhỏ nói xong, trong thức hải Diệp Hạo liền xuất hiện hai võ hồn.

Một làn nước.

Một miếng gỗ.

- Thủy võ hồn, Mộc võ hồn?

Diệp Hạo lập tức nhận ra.

- Đúng vậy.

- Sao ngươi không đưa luôn ngũ đại võ hồn kim mộc thuỷ hoả thổ cho đủ bộ luôn đi?

- Ngươi cho rằng ta không muốn cho ngươi đủ bộ à? Vấn đề là bây giờ ta vẫn còn đang tiến hoá.

Gốc cây nhỏ lạnh lùng nói.

- Ngươi phải biết chúng ta đã trói với nhau từ đầu, nếu trong quá trình trưởng thành của ta có vấn đề, ngươi nghĩ ngươi sẽ không bị ảnh hưởng sao?

- Chuyện này…thôi được rồi.

Diệp Hạo nghĩ một hồi vẫn cảm thấy chớ nên mạo hiểm.

Kỳ thật Diệp Hạo cũng không quá mức mong chờ võ hồn.

Hắn chỉ muốn thăm dò cực hạn của gốc cây nhỏ này mà thôi.

Ngay sau đó Diệp Hạo liền yên lặng cảm ngộ.

Sau khi tu vi tăng tới Tương Lai cảnh sơ kỳ, Diệp Hạo cần phải ổn định cảnh giới.

Đại đạo của thiên hà Hồn Thiên không giống như thiên hà Chủng Thiên, chỉ cần đột phá liền có thể củng cố cảnh giới.

Hai ngày sau Hứa Tĩnh đi tới trước cửa phòng Diệp Hạo.

- Diệp công tử!

- Có chuyện gì?

Diệp Hạo nhàn nhạt nói.

- Hôm nay là ngày Thánh nữ điện hạ chọn rể.

Diệp Hạo nghĩ nghĩ rồi quyết định đi xem thử một chút.

Khi một đoàn người đi đến khán đài Bách Thảo các, bọn họ phát hiện nơi này đã đông nghẹt người từ lâu.

Khiến đám người Hứa Kính Tông tức giận là nơi này căn bản không có vị trí của bọn hắn.

- Bách Thảo các làm gì vậy, tại sao lại không có vị trí của chúng ta?

- Đúng vậy, vì sao không sắp xếp vị trí cho chúng ta? Bách Thảo các xem thường Chung Hoa môn chúng ta sao?

- Đây là đạo đãi khách gì?

Khi cao tầng Chung Hoa môn tức giận bất bình, một thanh âm lạnh lùng vang lên trong tai bọn họ.

- Chung Hoa môn? Cái loại tông môn rác rưởi đó cũng xứng đến nơi này xem lễ?

Hứa Tĩnh lạnh lùng nhìn về phía thanh niên vừa mới mở miệng.

- Ngươi biết ngươi đang nói cái gì không?

Ba!

Hứa Tĩnh vừa nói xong liền chịu một bạt tay.

Hứa Kính Tông vừa muốn động thủ, thanh niên kia đã lãnh đạm nói.

- Hôm nay Chung Hoa môn các ngươi chỉ cần có người nào dám động thủ, ta sẽ khiến toàn bộ Chung Hoa môn chôn cùng, các ngươi có tin không?

- Hứa Kính Tông, vị trước mắt là nhi tử của Phó các chủ Bách Bảo các, Lưu Hồng Xương.

Lúc này, một trung niên cách đó không xa trầm giọng nói.

- Nhi tử của Phó các chủ Bách Bảo các?

Nghe đến đây, Hứa Kính Tông giật nảy mình.

Bách Bảo các là thế lực ngang hàng với Bách Thảo các.

Nghe đồn có Tương Lai cảnh đỉnh phong toạ trấn.

- Thế nào? Không dám động thủ?

Lưu Hồng Xương giễu cợt nhìn Hứa Kính Tông nói.

- Lưu công tử, ngươi cũng đừng đùa với ta.

Hứa Kính Tông cười khổ nói.

- Đùa?

Lưu Hồng Xương nói xong liền vung tay cho Hứa Kính Tông một bạt tai.

Hứa Kính Tông lảo đảo một cái.

Đáy mắt hắn tràn đầy âm u, nhưng hắn không dám nói gì.

- Ngươi dám tát cha ta?

Hứa Tĩnh đỏ cả mắt nói.

Khi Hứa Tĩnh định hành động, Hứa Kính Tông lại kéo Hứa Tĩnh lại.

- Không được phép ra tay.

- Cha.

Hứa Tĩnh bi phẫn nói.

- Lời ta nói ngươi không nghe?

Hứa Kính Tông thấp giọng giận dữ hét.

Trong mắt Hứa Tĩnh tràn ngập nước mắt, nhưng cuối cùng vẫn ngừng lại.

- Ngươi sợ thật hả, ta tát cha ngươi, ngươi cũng không dám đánh lại?

Lưu Hồng Xương vừa nói vừa vỗ vỗ lên mặt Hứa Kính Tông.

Nhục nhã.

Không sai.

Lúc này Lưu Hồng Xương đang nhục nhã Hứa Kính Tông.

. . .

Cao tầng Bách Bảo các phía xa lẳng lặng nhìn một màn này.

Một trưởng lão cau mày nói.

- Lưu các chủ, ngươi mặc kệ không quản sao?

- Đứa nhỏ Hồng Xương tính tình ngang ngược, không phải ngươi không biết.

Lưu Vân Thọ không thèm để ý nói.

- Nhưng bây giờ Lưu Hồng Xương đang nhục nhã Môn chủ Chung Hoa môn đấy.

Trưởng lão kia có chút tức giận nói.

Lưu Vân Thọ cũng quá dung túng cho hắn rồi.

- Chung Hoa môn? Cũng chỉ là loại tông môn hạng ba mà thôi.

Lưu Vân Thọ ha ha cười nói.

- Chẳng lẽ tông môn hạng ba là có thể chà đạp thoải mái?

Trưởng lão kia nắm chặt tay thành nắm đấm nói.

- Đàm trưởng lão, ngươi quản hơi nhiều rồi đấy.

Lưu Vân Thọ thu lại nụ cười.

- Nhi tử của ta thế nào, còn chưa đến lượt ngươi xen vào.

Đàm Tống Vũ còn đang định nói đã bị trưởng lão bên cạnh ngăn cản.

- Đàm trưởng lão, ngươi vẫn nên làm tốt việc của mình thì hơn.

- Đúng vậy, Đàm trưởng lão, có một số việc ngươi không thể xen vào.

- Đàm trưởng lão, Chung Hoa môn cùng lắm cũng chỉ là thế lực hạng ba, Bách Bảo các chúng ta tuỳ tiện phái ra một vị trưởng lão cũng đủ để tiêu diệt toàn bộ Chung Hoa môn rồi, đối với loại tông môn này cần gì phải để ý chứ?

Nhìn thấy các trưởng lão xung quanh đều nối giáo cho giặc, Đàm Tống Vũ lạnh lùng nói.

- Các ngươi có biết Lưu Hồng Xương không chỉ đại diện cho mỗi mình hắn, lấy tính cách ngang ngược càn rỡ của hắn sớm muộn gì cũng sẽ mang đến phiền toái cho Bách Bảo các chúng ta.

- Đàm trưởng lão, những chuyện bất khả thi đó không cần nói đâu.

- Đúng vậy, Bách Bảo các chúng ta sừng sững bao nhiêu năm, không phải ai cũng có thể đụng đến chúng ta.

- Đàm trưởng lão, ngươi nên nghĩ kỹ rồi hẳn nói.

Thấy một màn như vậy, khắp khuôn mặt Đàm Tống Vũ đều là vẻ cô đơn.

Đám trưởng lão này đều là hạng người mượn gió bẻ măng.

Nàng nói nhiều như vậy nhưng vẫn không có tác dụng gì.

. . .

- Ngươi rất tức giận.

Lúc này Diệp Hạo nhìn Hứa Tĩnh nói.

Hứa Tĩnh ngẩng đầu nhìn Diệp Hạo, trong mắt tràn ngập lửa giận.

- Trả lời ta.

Diệp Hạo híp mắt nói.

- Ta rất tức giận.

Hứa Tĩnh khàn khàn nó.

- Bây giờ ngươi muốn làm gì?

Diệp Hạo hỏi tiếp.

- Ta muốn giết hắn.

- Giết hắn?

Diệp Hạo lại lắc đầu nói.

- Ngươi giết hắn, ngươi không thấy quá lợi cho hắn rồi sao?

Hứa Tĩnh khẽ giật mình.

- Ngươi đã từng nghe nói đến thiêu đốt linh hồn chưa?

- Đã nghe.

- Vậy bây giờ ngươi cứ đi làm chuyện nên làm đi.

Diệp Hạo lạnh nhạt nói.

- Xảy ra chuyện, ta chịu trách nhiệm.

- Nhưng mà. . . ?

Trong mắt Hứa Tĩnh tràn đầy vẻ giãy dụa.

- Cơ hội chỉ có một lần, chỉ xem ngươi có nắm chặt nó hay không?

Diệp Hạo liếc Hứa Tĩnh một cái nói.

Hứa Tĩnh chỉ do dự một chút rồi ngay lậ tức vọt về phía Lưu Hồng Xương như một con báo.

Trên mặt Lưu Hồng Xương lộ ra nét cười nghiền ngẫm.

- Muốn thiêu đốt linh hòn ta? Lão tử sẽ thiêu cháy ngươi trước.

Tiếng nói vừa rơi xuống, nụ cười trên mặt Lưu Hồng Xương lập tức đông lại.

Bởi vì một quyền của Hứa Tĩnh đã đánh nát nửa bên mặt hắn, máu tươi không ngừng đổ xuống.

- Cái gì?

Lưu Hồng Xương chấn động.

Chuyện gì thế này?

Vì sao hắn lại không ngăn được?
Bạn cần đăng nhập để bình luận