Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2674: Thời Gian Chi Chủ Hiện Thân

- Kiếm Trủng, Hoa Hải, hai vị còn không mau xuất thủ?

Mắt thấy Cẩu Tôn càng đánh càng mạnh, Địa Khuyết tức giận hô. Sau một khắc một đóa thần hoa kiều diễm ướt át nở rộ giữa không trung, chỉ trong nháy mắt không biết bao nhiêu cánh hoa tràn ngập ra chư thiên.

Thần sắc Cẩu Tôn lập tức trở nên ngưng trọng hẳn lên.

Trong mắt hắn, những cánh hoa kia đều là binh khí đoạt mệnh.

Cũng đúng lúc này những cánh hoa kia đồng thời hóa thành từng cây châm xuyên tới Cẩu Tôn.

Chủ nhân của Không Hoa cấm địa thấy một màn như vậy, bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng lắc lư, từng huyễn tượng này đến huyễn tượng khác đánh tới Cẩu Tôn.

Chủ nhân của Minh Cốc cấm địa cùng với đám người còn lại cũng lần lượt đánh ra thần thông mạnh mẽ nhất của mình để kiềm chế Cẩu Tôn lại.

- Phòng ngự tuyệt đối.

Cẩu Tôn gầm thét lên.

Âm thanh của hắn vừa rơi xuống, bên người liền xuất hiện một vòng ánh sáng bảy màu rực rỡ. Dù là những cây châm đang vọt tới hay những quyền thần thông kinh thế vẫn khó có thể đánh thủng được.

- Ta không tin thế gian này có phòng ngự tuyệt đối.

Chủ nhân của Không Hoa cấm địa thấy vậy lạnh lùng nói.

- Lúc này chư vị cũng đừng nên giấu giếm.

Chủ nhân Minh Cốc cấm địa bình tĩnh nói.

- Kiếm Trủng, ngươi còn không mau ra tay?

Bá Đao nói đến đây, một chiêu đã đánh sợi Khai Thiên chi khí thành mảnh vỡ. Không thể không nói Khai Thiên chi khí rất đáng sợ. Không ngờ lại có thể chống lại Bá Đao trong thời gian dài như vậy.

Đáng tiếc cuối cùng vẫn bị đánh phá!

- Thế gian cho tới bây giờ chưa có một loại phòng thủ tuyệt đối nào.

Một vòng kiếm quang xuất hiên như từ thiên ngoại chém xuống. Ngay trong nháy mắt một kiếm này chém xuống, cả chư thiên cũng muốn rơi.

Sao sáng chập chờn, nhật nguyệt kém sắc.

- Nhìn ta trảm ngươi như thế nào đi.

Bá đao nhân đao hợp nhất, hóa thành một vòng đao quang. Lần này có thêm đao quang xung quanh thân thể, kinh diễn thế gian.

Răng rắc!

Phòng ngự tuyệt đối do Cẩu Tôn tạo ra bị bể nát, đao quang cùng kiếm quang đồng thời đánh vào trong cơ thể hắn. Hắn phun ra một ngụm máu tươi, cả người nhất thời trở nên uể oải. Thật ra Cẩu Tôn vẫn luôn cố gắng chống đỡ. Một lúc đồng thời ứng phó với nhiều cường giả cấm kỵ như vậy, hắn đã tiêu hao đến mức nào cũng có thể nghĩ đến.

- Cẩu Tôn đã bị đả thương nặng.

- Thừa cơ hội này giết hắn.

- Nhớ phải để lại một tia chân linh, chúng ta còn phải sưu hồn đấy.

Trong mắt đám người Bá Đao đều lộ ra sợ hãi lẫn vui mừng. Rốt cục bọn họ cũng thấy được ánh sáng thắng lợi ở rạng đông.

- Các ngươi có phải cao hứng quá sớm rồi hay không?

Cẩu Tôn nói đến đây trong cơ thể đồng thời vang lên tiếng kêu vang của phượng hoàng, lập tức thương thể của hắn nhanh chóng được khôi phục.

- Không tốt.

- Phượng Hoàng niết bàn thuật.

- Đây chính là thuật pháp chữa thương vô thượng.

- Không thể để cho hắn tiếp tục khôi phục.

Đám người Bá Đao thấy vậy lập tức biến sắc.

Cho nên bọn họ không hẹn mà cùng xuất thủ. Tâm thần Cẩu Tôn khẽ động liền triệu hồi Kim Cương quyển, Kim Cương quyển ở trong tay của hắn bộc phát ra ánh sáng sáng chói.

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Kim Cương quyển dưới sự điều khiển của Cẩu Tôn nhanh chóng bức lui đám cường giả cấm kỵ Bá Đao. Nhưng Cẩu Tôn cũng tiêu hao rất nhiều.

Trong lúc Cẩu Tôn một lần nữa ném ra Kim Cương quyển, bỗng một biển hoa xuất hiện cắt đứt liên hệ giữa Kim Cương quyển với Cẩu Tôn.

- Tất cả đều là mộng ảo.

Nữ tử Không Hoa cấm địa toàn lực vận chuyển huyền thuật, ánh mắt Cẩu Tôn giãy dụa kịch liệt, dù phần thanh minh chiếm đa số nhưng vẫn ảnh hướng rất lớn đến thực lực của hắn. Hắn phải điều một phần lớn tâm thần để chống lại vị Không Khoa cấm địa này. Đám người Bá Đao cùng nhau xuất thủ.

Thời gian cứ như vậy trôi qua, cũng không biết đã qua bao lâu Cẩu Tôn lại một lần nữa chịu không nổi mà phun ra một ngụm máu tươi. Lần này sắc mặt hắn còn tái nhợt hơn. Nhưng sau khi hắn sử dụng Phượng Hoàng niếp bàn chi thuật, Cẩu Tôn lại một lần nữa khôi phục gần như hoàn toàn.

- Phượng Hoàng niết bàn thuật không thể sử dụng liên tục được.

- Hãy chờ xem, Cẩu Tôn cũng chỉ là nỏ mạnh hết đà.

- Thừa dịp hắn suy yếu, đòi mạng hắn.

Ở đây đều là cường giả cấm kỵ. Ánh mắt bọn hắn tinh tường cỡ nào.

Nhân lúc nào sao không xuyên thủng Cẩu Tôn chứ?

Thiên Không thành!

Năm đại cường giả đều khom người đứng ở bên cạnh Thi Âm.

- Sư tôn, có nên xuất thủ hay không?

Phổ Đà nhịn không được nói.

- Không cần.

Thi Âm đạm mạc nói.

- Nếu ngài không ra tay, Cẩu Tôn sẽ gặp nguy hiểm.

Phổ Đà suy nghĩ một chút vẫn nói ra.

- Ta muốn biết vị kia có còn ở đó hay không?

Thi Âm nhìn Phổ Đà nói.

- Nếu Cẩu Tôn không gặp nguy hiểm, làm sao có thể thăm dò được?

- Vậy sư tôn có thể ứng phó được với đám người Bá Đao hay không?

Phổ Đà nhìn vị trung niên bên người hỏi.

- Cẩu Tôn vẫn còn kém, không học được thần thông tinh diệu của Thời Gian chi chủ.

Trên mặt Thi Âm hiện lên vẻ thất vọng. Đám người Phổ Đà liếc nhìn nhau, đều từ trong mắt đối phương thấy được vẻ chấn động.

Thi Âm không trả lời thẳng, nhưng hàm ý lại rõ ràng cực kỳ.

Một chiêu!

Mười chiêu!

Một trăm chiêu!

Kiên trì đến lúc này Cẩu Tôn lần nữa bị trọng thương. Nhưng lần này hắn lại chưa kịp sử dụng niếp bàn chi thuật thì đã bị một đóa thần hoa của chủ nhân Hoa Hải cấm địa giam cầm.

- Cẩu Tôn, không ngờ ngươi lại đến lưu lạc đến một bước này.

Bá Đao cười lạnh nói.

- Lưu lạc đến một bước này thì đã thế nào? Chẳng lẽ ngươi còn dám giết ta hay sao?

Cẩu Tôn ha ha cười nói.

- Ta dám.

Bá Đao bước về phía trước một bước.

- Ngươi dám?

Đúng lúc này một âm thanh mờ ảo vang lên ở sâu trong thương khung. Ngay khi âm thanh này vang lên, toàn bộ Thần Vực giống như hoàn toàn mất đi âm thanh. Thiên địa cũng ngừng vận chuyển. Lông tơ cả người Bá Đao lập tức dựng đứng lên, giống như hắn bị một tồn tại khủng bố nhìn chằm chằm vào.

Chỉ là làm sao có thể?

Hắn đã là cường giả cấm kỵ. Giữa Thiên Địa còn có ai có thể khiến hắn có cảm giác này?

Đúng lúc này một bóng người xuất hiện ở trước mặt Bá Đao.

Cứ như vậy đột ngột xuất hiện, không mang theo một tia khói lửa nhân gian.

Toàn thân Bá Đao đều căng cứng, chỉ là chợt hắn tức giận lên.

- Giả thần giả quỷ.

Nói đến đây hắn liền xuất thủ về thân ảnh ở trước mặt. Thật ra Bá Đao đã nhận ra vị trước mặt không hề đơn giản. Bởi vậy một kích này Bá Đao đã sử dụng toàn bộ thực lực. Chỉ là khiến hắn phải hoảng sợ chính là thanh đao trong tay hắn đã không còn nghe theo hắn hành động, tiếp lấy hắn liền phát hiện cả nhục thể, thần hồn hắn đều không còn khống chế được nữa.

- Nhất mạch của ta, dù là Thiên Đạo, cũng không thể nhục nhã.

Hai con mắt của thân ảnh đứng đối diện Bá Đao lóe lên ánh mắt khiến cả chư thiên vạn giới cũng vì đó mà ảm đạm. Khi ánh mắt này phủ xuống, tu vi của Bá Đao nhanh chóng lùi lại.

Nửa bước cấm kỵ!

Thần Hoàng đỉnh phong!

Thần Hoàng cao giai!

...

Chân Thần tầng ba!

Chân Thần tầng hai!

Chân Thần tầng một!

Khi đến một bước này tu vi của Bá Đao vẫn còn đang tiếp tục hạ xuống. Đợi đến khi trên người hắn không còn một chút tu vi nào vẻ ngoài của Bá Đao cũng thay đổi trở lại tới trạng thái trẻ tuổi. Giờ khắc này ánh mắt Bá Đao tràn đầy vẻ hoảng sợ. Toàn thân hắn run rẩy, ánh mắt cầu khẩn.

Đáng tiếc rằng Thời Gian chi chủ mắt điếc tai ngơ, thân thể hắn vẫn còn đang tiếp tục trẻ ra.

Bạn cần đăng nhập để bình luận