Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1109: Cô nương này không sai

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

--------------------

Thân thể uyển chuyển, bộ ngực đầy đặn mê người, đôi môi đỏ thẫm.

Toàn thân thiểu nữ phản phất như trời xanh tỉ mỉ điêu khắc, không có tì vết.



Chỉ là thần sắc thiếu nữ cực kỳ cao ngạo, dù nàng biết rõ tu vi Diệp Hạo không yếu, nhưng nàng vẫn tự cao tự đại, tựa hồ việc nói chuyện với Diệp Hạo cũng là một loại ân huệ.

Diệp Hạo nhìn bộ dáng thiến nữ không khỏi nở nụ cười.

- Ngươi cười cái gì?

Chu Uyển Quân cau mày hỏi.

- Cười vì ngươi buồn cười.

Diệp Hạo nhàn nhạt đáp.

- Ngươi có biết ngươi đang nói gì không?

Lông mi Chu Uyển Quân lộ ra nhàn nhạt tức giận.

- Đừng trước mặt ta khoe thân phận của ngươi.

Diệp Hạo lườm Chu Uyển Quân một cái nói.

- Coi như công tử nhà ngươi đến, cũng không có tư cách khoe thân phận với ta.

- Lớn mật.

Nghe được Diệp Hạo nói như thế Chu Uyển Quân bị chọc giận, bàn tay xuất hiện một tử sắc kiếm mang.

- Trong vòng ba lần hô hấp nếu ta không nghe được lời xin lỗi của ngươi, ta sẽ đánh nát từng xương cốt ngươi.

- Đệ đệ, cô nương này không tệ.

Lúc này Thải Nhi đột nhiên mở miệng nói.

- Có thể thu nàng.

- Thu làm gì?

- Đương nhiên làm lão bà.

- Tỷ tỷ nói đùa rồi.

- Nói giỡn?

- Không phải yêu chi tục phấn nào cũng đều có thể lọt vào mắt ta.

- Ngươi nói ai yêu chi tục phấn?

Chu Uyển Quân nói đến đây đang định xông tới Diệp Hạo, Thải Nhi lườm nàng một cái, pháp lực toàn thân nàng lập tực bị khống chế, người không thể nhúc nhích được.

- Thanh Hồng tiền bối!

Chu Uyển Quân phát hiện dù bản thân vận dụng thủ đoạn cỡ nào cũng không thể thoát được khống chế nên lập tức triệu hoán Thanh Hồng kiếm trong Túi Càn Khôn ra.

- Chu Uyển Quân, ta khuyên ngươi không nên vọng động.

Âm thanh Thanh Hồng Kiếm vang lên trong tai Chu Uyển Thanh.

- Thiếu nữ kia khiến ta có cảm giác sợ hãi, tu vi nàng chí ít cũng đến Tiên Vương Cao giai, thập chí là Tiên Vương đỉnh phong.

Chu Uyển Quân nghe được như thế sắc mặt đại biến.

Tiên Vương Cao Giai!

Cảnh giới ấy ngay cả nàng cũng không thể tiến đến, nàng hiện giờ nên bảo trì khiêm tốn thì hơn.

- Vậy ngươi muốn như thế nào?

Trong mắt Thải Nhi lộ ra thần sắc hứng thú.

- Chí ít cũng phải giống như Thải Nhi tỷ tỷ.

Diệp Hạo cười nói.

- Ha ha, ngươi muốn cưới ta?

Khóe miệng Thải Nhi lộ ra thần sắc trêu tức.

- Thải Nhi tỷ tỷ, khuynh quốc khuynh thành, người nào không muốn cưới?

Diệp Hạo trừng mắt nhìn.

- Tỷ tỷ thế nhưng rất kén chọn.

- Tỷ tỷ không ngại nói ra chút yêu cầu bản thân đi!

- Yêu cầu tỷ tỷ nói ra đoán chừng sẽ đả kích đến ngươi.

Thải Nhi khẽ cười.

- Ngươi nếu có thể thu phục nàng, ta sẽ cho ngươi cơ hội truy cầu.

- Thu phục?

Diệp Hạo cẩn thận lặp lại hai chữ này của Thải Nhi.

- Đúng vậy, thu phục.

Thải Nhi cười một tiếng nói.

Thu phục cùng đánh bại là hai chuyện khác nhau.

Diệp Hạo làm sao không hiểu.

Bởi vậy sau khi trầm ngâm vài lượt hô hấp, Diệp Hạo nhìn về phía Chu Uyển Quân nói.

- Chu Uyển Quân, ngươi sùng bái Lăng Kiếm Đào?

- Nói nhảm.

Chu Uyển Quân có chút im lặng.

Nếu không sùng bái vậy đi theo Lăng Kiếm Đào làm gì?

- Ta phải thế nào ngươi mới có thể đi theo ta?

- Đi theo ngươi?

Chu Uyển Quân cạn lời.

- Ngươi bị điên à?

- Ta nghiêm túc cùng ngươi thảo luận vấn đề này đấy.

Diệp Hạo nói khẽ.

- Ta sẽ không thể nào đi theo ngươi.

Chu Uyển Quân lạnh lùng nói.

- Tình huống hiện tại ngươi thế nào chắc ngươi cũng rõ, nếu ngươi không đáp ứng, có tin ta chà đạp ngươi ngay tại đây?

Diệp Hạo hung dữ quát.

Âm thanh Diệp Hạo vừa rơi xuống, ngay cả Thải Nhi cũng phải ngây người.

Ánh mắt bọn họ nhìn Diệp Hạo vô cùng kinh ngạc.

Diệp Hạo dù sao cũng là một Thiên Kiêu, sao có thể làm ra chuyện này?

Một chút mặt mũi cũng không thèm?

Đương nhiên loại chuyện này, thiêu kiêu không phải không làm qua, nhưng đều làm cực kỳ âm thầm, người nào lại nói trước công chúng đây?

- Diệp Hạo.

Chu Uyển Quân tức giận nhìn Diệp Hạo.

Diệp Hạo lại cười híp mắt đi đến trước mặt nàng.

- Nếu ngươi không muốn bị ta chà đạp, cứ đưa ra điều kiện của mình đi.

- Diệp Hạo.

Chu Uyển Quân đang muốn nổi giận đột nhiên nghĩ tới cái gì đó.

- Ngươi không phải muốn ta đi theo ngươi sao? Có thể, chỉ cần ngươi đứng bất động ở đây để cho ta chém một kiếm, ta sẽ đáp ứng theo ngươi.

- Được.

Diệp Hạo nhẹ gật đầu.

- Ngươi chớ vội đáp ứng, ta còn chưa nói xong đâu.

Chu Uyển Quân cắt đứt lời Diệp Hạo.

- Lúc ta chém ra một kiếm ngươi không được chống cự, dù pháp lực hay tinh thần lực đều không được phép sử dụng.

- Không được!

Lúc này Thải Nhi lại thay Diệp Hạo nói.

- Nếu làm như thế thì cho dù Cự Đầu cũng có thể vẫn lạc.

- Nếu ngươi không dám, đừng hòng bắt ta theo ngươi.

Chu Uyển Quân lạnh lùng nói.

- Ta có thể nói cho ngươi biết, một kích đỉnh phong của ta chỉ khiến trên người công tử ta xuất hiện một vết thương nhỏ.

Ánh mắt Thải Nhi lóe lên nói.

- Lời đồn không thể tin.

- Nếu vậy mà nói thực lực công tử nhà ngươi trên Cự Đầu, nhỉ?

Diệp Hạo cũng hiểu được.

- Ngươi cảm thấy Chu Uyển Quân ta có khả năng đi theo một Cự Đầu thế à?

Chu Uyển Quân cười lạnh.

- Có thể, bất luận chuyện gì không hợp lý đều có cách giải thích hợp lý cả.

Diệp Hạo nhẹ gật đầu.

- Được, ngươi ra tay đi, ta sẽ không ngăn cản.

- Đệ đệ.

Thải Nhi có chút lo lắng.

Diệp Hạo nhìn Thải Nhi.

- Kỳ thật, ta mơ hồ cũng đoán được một chút thân phận của tỷ tỷ, mà ta hiện tại muốn nói cho tỷ biết, ta còn mạnh hơn so với tưởng tượng của tỷ đó.

Tiếng nói vừa dứt, Diệp Hạo nhìn qua nói với Chu Uyển Quân.

- Ra tay đi.

Thần sắc Chu Uyển Quân hơi thay đổi.

- Ta sẽ không lưu thủ.

- Ta cho phép ngươi tùy tiện xuất thủ, hơn nữa không hạn chế số lần xuất thủ.

Diệp Hạo bình tĩnh nói.

- Cái này do ngươi nói nha.

- Ta nói, dù bất hạnh vẫn lạc cũng sẽ không có người tìm ngươi gây phiền phức.

Diệp Hạo nhàn nhạt gật đầu.

Oanh một tiếng đỉnh đầu Chu Uyển Quân xuất hiện một đạo kiếm trụ trên trăm trượng, mà bốn phía kiếm trụ tràn ngập kiếm quang kinh thế, Hoa Kiến Tu đứng đằng xa nhìn thấy thần quan kiến trụ, thần sắc không khỏi trở nên ngưng trọng.

Thực lực Hoa Kiến Tu cũng không sai biệt lắm.

Thế nhưng đối mặt với một kích của Chu Uyển Quân, nàng cũng phải ngưng thần đề phòng, ánh mắt nàng rơi vào người Diệp Hạo, lần này nhìn cả người Hoa Kiến Tu hoảng sợ không nói ra được lời.

Chỉ thấy Diệp Hạo đứng chắp tay ngạo nghễ nhìn Thiến kiếm trụ trên cao.

Phải biết loại tình huống này tu sĩ bình thường đề sẽ đặt hai tay trước ngực để ngăn cản.

Dù sao hai tay gãy mất cũng thôi, cũng tốt hơn lục phủ ngũ tạng bị trọng thương.

Thần sắc Thải Nhi có chút khẩn trương, một sợi thần niệm khóa chặt Diệp Hạo, chỉ cần nàng phát giác ra được tình huống không ổn sẽ xuất thủ cứu người.

Bạn cần đăng nhập để bình luận