Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1259: Tử Kim

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên; Hám Thiên Tà Thần

-----------------------

Nghe vậy Hoàng Kim Long Vương cùng Bá Vương đều nhìn về phía Diệp Hạo.

Bất quá hai vị này đều không nói lời nào.

- Ta muốn cây Lưu Ly Bảo Thụ kia.

Diệp Hạo nhìn một hồi mở miệng nói.

- Ngoại trừ Lưu Ly Bảo Thụ ra ngươi còn có thể lấy thêm hai thứ khác.

Thạc Quả chút trầm ngâm rồi nói.

- Dù sao Hoàng Kim Long Vương cùng Bá Vương cũng thiếu ngươi một cái nhân tình.

Hoàng Kim Long Vương không nói.

Bá Vương cũng trầm mặc.

Có đôi khi không nói lời nào chính là ngầm thừa nhận.

Diệp Hạo đưa tay thu Lưu Ly Bảo Thụ vào trong Tiểu Thiên Địa, sau đó đảo mắt tìm kiếm bốn phía.

Thứ tốt nơi này còn rất nhiều.

Tất cả đều làm Diệp Hạo hoa cả mắt.

Nếu không phải chỉ được lấy 3 kiện đồ vật, hắn đã lấy toàn bộ rồi.

Diệp Hạo đi tới nhưng rất nhanh dừng lại.

Hắn thấy được cái gì?

Hắn thấy một khối Tử Kim to như nắm đấm.

Tử Kim, Vương Cấp Tiên Liệu!

Dù luyện chế Vương Cấp Pháp Bảo hay Vương Cấp Quyển Trục đều phải dùng đến nó.

Bình thường chỉ cần một khối Tử Kim to bằng móng tay đã có thể luyện chế Vương Cấp Quyển Trục.

Nhưng khối Tử Kim trước mắt lại to bằng nắm tay.

Diệp Hạo đoán khối Tử Kim này có thể luyện chế 20 ~ 30 Quyển Trục.

Quả thật Diệp Hạo bây giờ chưa có tư cách luyện chế, nhưng sau khi hắn đặt chân đến Tiên Vương, khối Tử Kim này sẽ có chỗ dùng.

- Tử Kim.

- Tử Kim to bằng nắm đấm.

- Khối Tử Kim này được mang ra đấu giá thì có thể bán giá trên trời nha, cho dù Vương Cấp Thế Lực cùng sẽ điên cuồng.

Tu Sĩ nơi xa nhìn thấy khối Tử Kim thì đều đỏ cả mắt lên.

Nhưng thần sắc của đám người Thạc Quả lại rất bình thường.

Bởi vì Thạc Quả, Bá Vương hay Hoàng Kim Long Vương đều là người cô độc.

Họ không có bất kì hậu bối hay Đệ Tử gì, cũng không cần lưu lại mấy thứ Trân Bảo này.

Với tu vi của bọn họ đã không cần đến Tử Kim nữa.

Sau khi Diệp Hạo lấy khối Tử Kim thì tiếp tục vòng quanh chọn Bảo.

Nhưng khi dạo quanh một vòng hắn lại không phát hiện được thứ nào thích hợp.

Ngay khi hắn chuẩn bị lấy bừa một kiện đồ vật lại thấy được một thứ cực kỳ trân quý.

Cùng lúc đó Dược Vương Đỉnh bên trong Tiểu Thiên Địa cũng kích động lên.

- Diệp Hạo, ta muốn thứ này.

- Không nghĩ đến sẽ gặp Uẩn Linh Thảo.

Diệp Hạo vừa nói vừa tiện tay nhổ ba cây Uẩn Linh Thảo đi.

- Con bà nó, tiểu tử, ngươi hái nhiều thế?

Lúc này Vô Thượng Tiên quát lên.

Kẻ khác không nhận ta Uẩn Linh Thảo, nhưng hắn sao không biết được?

Vương Cấp Tiên Dược vốn không thấy nhiều, huống chi đây còn là Uẩn Linh Thảo nữa.

- Vài gốc Dược Tài thôi.

Bá Vương liếc nhìn Vô Thượng Tiên một cái.

- Đáng ngạc nhiên như vậy?

- Không phải vừa nói hắn chỉ có thể lấy ba kiện đồ vật sao?

Vô Thượng Tiên không thèm đáp trả Bá Vương, nếu hắn nói Diệp Hạo vừa hái Uẩn Linh Thảo thì khó nói Bá Vương có ra tay cướp đoạt hay không.

Nếu Diệp Hạo chiếm được Uẩn Linh Thảo thì hắn còn có thể lấy được.

Nhưng Bá Vương lấy đi, hắn làm sao dám động thủ?

- Nếu ngươi không che giấu thì những đồ vật này đã là của ngươi.

Bá Vương tức giận nói.

Trong lòng Bá Vương rất tức giận!

Bởi vì chỉ còn ba ngày nữa Vô Thượng Tiên dã có thể đánh xuyên qua Trận Pháp.

Nhưng không ai nghĩ Diệp Hạo đã đánh xuyên qua trước!

Kết quả là cơ duyên to lớn nhất trong Động Phủ phải nhường lại cho Thạc Quả.

Vô Thượng Tiên méo miệng, trong lòng cũng rất phẫn uất.

Diệp Hạo thu hồi ba cây Uẩn Linh Thảo xong mới quay người trở về bên cạnh Thạc Quả nói.

- Tiền bối.

- Ừ.

Thạc Quả gật đầu sau đó nói.

- Đi theo ta.

Thạc Quả tiến về phía trước, Hoàng Kim Long Vương cùng Bá Vương cũng đi theo.

- Bá Vương tiền bối, những vật này tiểu bối có thể lấy không?

Xích Luyện Tiên Tử nhẹ giọng hỏi.

- Mỗi người chỉ có thể lấy một thứ.

Bá Vương liếc mắt cùng Hoàng Kim Long Vương và Thạc Quả một cái rồi chậm rãi nói.

Xoát!

Xoát!

Xoát!

Trên trăm tên Tu Sĩ bay vào tiến hành cướp đoạt Trân Bảo cho mình.

Khi tranh giành thì khó mà tránh khỏi đại chiến.

Nhưng Bá Vương hay Thạc Quả đều không hỏi đến.

Bá Vương đã từng nói mỗi người đều phải dựa vào thực lực của mình.

Nếu không có bản lĩnh mà vẫn lao vào tranh giành thì chỉ có con đường chết.

Trong những Tu Sĩ đang tranh giành, Vô Thượng Tiên và Như Ý có tốc độ nhanh nhất.

Hai người này đã sớm chọn được đồ vật cho mình.

Bởi vậy Tu Sĩ giữa sân không ai tranh giành với bọn họ.

La Phù nhìn trúng một gốc Kiếm Thụ.

Kiếm Thụ trưởng thành có thể hóa thành một thủ đoạn công kích đáng sợ.

Mà hiện tại gốc Kiếm Thụ này đã có thể so với Tiên Tôn cường giả.

Nhưng khi La Phủ vọt tới trước mặt Kiếm Thụ, một tiếng nói yêu kiều vang lên trong tay nàng.

- Cút ngay cho ta.

La Phù liếc qua sau đó đưa tay bắt lấy Kiếm Thụ.

- Ngươi đang tìm cái chết.

Xích Luyện Tiên Tử nổi giận.

Nàng không ngờ dù đã cảnh báo nhưng lại không mang đến tác dụng gì.

Nhưng khi Xích Luyện Tiên Tử xuất thủ mới khiếp sợ phát hiện La Phù lại không có bày ra bất cứ phòng vệ nào.

La Phù không muốn sống nữa?

Nhưng sát chiêu đã ra thì không thể thu về.

Khi La Phù thu gốc Kiếm Thụ vào trong Túi Càn Khôn, Kiếm Quang của Xích Luyện Tiên Tử đã chém đến bên người nàng.

Bịch một tiếng, đạo Kiếm Quang mà Xích Luyện Tiên Tử chém ra vỡ nát.

Xích Luyện Tiên Tử ngạc nhiên nhìn một bộ Khải Giáp tràn ngập thanh quang xuất hiện trên người La Phủ.

Kiếm Quang của nàng chém qua nhưng lại không để lại chút vết rạn nào trên Khải Giáp.

- Muốn thử lại không?

La Phủ triệu hoán ra Tiên Kiếm sau đó nhìn Xích Luyện Tiên Tử, hỏi.

Xích Luyện Tiên Tử trầm ngâm một chút rồi quay người rời đi.

Nàng nhìn ra được Khải Giáp trên người La Phủ rất bất phàm, dù tự tin với thực lực của mình nhưng cũng khó đánh vỡ Khải Giáp trong thời gian ngắn, nếu nàng chậm trễ, sẽ không còn Trân Bảo nào nữa.

La Phù lại không hề sợ hãi Xích Luyện Tiên Tử.

Dù chiến lực đối phương rất đáng sợ, nhưng bản thân nàng cũng không phải yếu.

Trước đó La Phù không phải đối thủ của Xích Luyện Tiên Tử, nhưng qua mấy tháng tu hành, thực lực nàng đã tăng lên một đoạn dài, còn có Khải Giáp bảo hộ, chiến lực càng tiêu thăng.

La Phù không tin nàng không phải đối thủ của Xích Luyện Tiên Tử.

Tranh đấu kết thúc rất nhanh.

Dù sao mỗi Tu Sĩ chỉ được phép lấy một thứ.

Cướp đoạt kết thúc, những Tu Sĩ này lại vội vàng đi theo đám người Bá Vương.

Xuyên qua trùng điệp Trân Bảo, trước mắt lại hiện ra một bậc thang.

Bậc thang dài đến không thấy phần cuối, cũng không biết bắt đến nơi nào.

Nhưng đám người lại ẩn ẩn cảm thấy một cỗ uy áp Chí Cao Vô Thượng tỏa ra từ đầu bên kia của bậc thang.

- Cơ duyên thành thần nằm ở cuối bậc thang này.

Trong mắt Thạc Quả tràn đầy lửa nóng.

Hoàng Kim Long Vương cùng Bá Vương cũng như vậy.

Thạc Quả cảnh giác nhìn hai người một cái rồi nhấc chân đi lên bậc thang.

Khi Thạc Quả đạp vào bậc thang, đám người mới kinh ngạc phát hiện trên người Thạc Quả tràn ra một cỗ ba động cực kì cường hoành.

- Cỗ ba động này.

Bá Vương mở to hai mắt nhìn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận