Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2860: Ngươi Xứng Sao

Nhìn thấy gia gia, Võ Tiến kích động hô.

- Gia gia, chính là tên tiểu tử này nói.

Võ Tiến chỉ Diệp Hạo nói.

Lão giả phủ xuống nhìn theo hướng Võ Tiến chỉ mà nhìn qua Diệp Hạo.

Đợi đến khi nhận rõ đó là ai, Võ Phương không khỏi rùng mình một cái.

Tại sao lại là vị này cơ chứ?

Phía sau lưng Diệp Hạo có một Siêu Thoát cảnh đứng sừng sững đấy.

Ngay cả Thành chủ cũng phải thoả hiệp.

Sòng bạc Ngự Thiên có ăn gan hùm mật gấu cũng không dám đi đắc tội với vị này.

Ba!

Khiến Võ Tiến không ngờ rằng Võ Phương lại vung tay tát cho hắn một bạt tai.

- Gia gia, tại sao ngươi lại đánh ta?

- Võ Tiến, ngươi muốn chết thì cứ việc, nhưng ngươi không được lôi kéo cả gia tộc xuống nước.

Võ Phương lạnh lùng nói.

Võ Tiến lập tức chấn động.

Đến bây giờ sao hắn lại không hiểu ý của Võ Phương được cơ chứ?

Thanh niên trước mặt này căn bản không phải người mà hắn có thể đắc tội được.

- Diệp công tử.

Võ Phương bất an nhìn Diệp Hạo.

- Hồng Phấn, ngươi còn muốn mua cái gì không?

Diệp Hạo lại nhìn về phía Hồng Phấn.

- Ta muốn mua một Thần thỏ tai to.

Hồng Phấn suy nghĩ một chút nói.

- Ta sẽ để yên cho các ngươi, mua một Thần thỏ có tiềm năng Thần Hoàng đỉnh phong đi.

Diệp Hạo nhìn Võ Phương nói.

Ánh mắt Võ Phương lộ ra vẻ cảm kích.

Hắn rất may mắn khi Diệp Hạo không chọn tài nguyên Cấm Kỵ cấp.

Đến lúc đó cũng chẳng khác gì tán gia bại sản.

Rất nhanh Võ Phương đã mang đến một Thần thỏ Thần Hoàng trung giai.

Nhìn thấy con thỏ đáng yêu, trái tim Hồng Phấn lập tức mềm nhũn ra, nàng bế con thỏ ôm vào trong ngực, trong lòng cực kỳ yêu thích.

- Diệp công tử, vậy ta mang Võ Tiến đi.

Lúc này Võ Phương cẩn thận từng ly từng tí nói.

- Thần thỏ chỉ mới giải quyết được vấn đề giữa ta và ngươi thôi, còn vấn đề giữa ta và tôn tử nhà ngươi vẫn chưa được giải quyết đâu.

Diệp Hạo thản nhiên nói.

Võ Phương nở nụ cười khổ.

Hắn biết mọi chuyện sẽ không thể giải quyết dễ dàng như vậy.

- Ngươi tính mua chiếc chiến hạm Hoàng cấp đỉnh phong này cho cô nương kia đúng không?

- Ta…

- Có phải hay không?

- Đúng.

- Vậy chiếc chiến hạm Hoàng cấp đỉnh phong này ngươi trả được không?

- Được.

Võ Tiến không chút do dự nói.

Ở trước mặt Diệp Hạo, gia gia của hắn đã sợ đến mức này rồi.

Hắn không phải không nhìn thấy.

Lúc. Này hắn làm sao có thể cự tuyệt yêu cầu của Diệp Hạo được cơ chứ?

- Vậy ta đi trả tiền.

Không thể không thừa nhận tên gia hoả Võ Tiển này vẫn rất thông minh, hắn vừa nói xong lập từ vội vàng rời khỏi.

Cũng không bao lâu, Võ Tiến đã đồng hành cùng với người bán hàng đến.

Phục phụ đưa một vài giấy chứng nhận cho Hồng Phấn rồi trả lại túi càn khôn mà Diệp Hạo đưa cho hắn lúc nãy.

- Tiểu thư xinh đẹp, bây giờ chiếc chiến hạm này đã là của ngươi rồi.

Người bán hàng kia nói khẽ.

Hồng Phấn hào hứng vọt vào trung tấm.

Khí linh của chiếc chiến hạm lập tức xuất hiện ở bên người Hồng Phấn.

- Xin chủ nhân nghiệm chứng thân phận của ngươi.

Hồng Phấn nhỏ xuống một giọt máu tươi của mình xong, đủ loại số liệu của chiếc chiến hạm nhanh chóng truyền vào trong đầu nàng.

- Xin chào chủ nhân.

Đợi đến khi Hồng Phấn quen thuộc với một đống số liệu đó, khí linh cung kính nói.

Hồng Phấn nhìn chiếc chiến hạm kia một cái rồi điều khiển chiến hạm nhập vào bên trong tiểu thế giới của Diệp Hạo.

Nàng khống chế chiếc chiến hạm ngao du tron tiểu thế giới của nàng nửa canh giờ rồi mới hào hứng đi tới bên người Diệp Hạo.

- Chiếc chiến hạm này thực sự quá tuyệt.

- Ngươi thích là được rồi.

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

- Bây giờ chúng ta đi đâu?

- Ta cầm mua một vài tài nguyên.

Diệp Hạo vừa nói vừa viết xuống một danh sách hết tài nguyên này đến tài nguyên khác.

Tài nguyên trong tiểu thế giới của Diệp Hạo đã chồng chất như núi từ lâu, nhưng cũng không đồng nghĩa với việc Diệp Hạo không hề thiếu tài nguyên.

- Bây giờ các ngươi đi chuẩn bị những tài nguyên mà ta đã viết trên danh sách, có bao nhiêu lấy bấy nhiêu.

Diệp Hạo lại tiếp tụ viết xuống một cái tên rồi mới đưa tờ danh sách cho người bán.

Người bán hàng nhìn qua một lượt lập tức chấn động.

- Diệp công tử, tổng giá trị của toàn bộ tài ngueyen này cũng phải hơn mười vạn Hoàng thạch đấy.

- Không quan trọng.

Diệp Hạo không thèm để ý nói.

Người bán hàng kia vội vàng rời khỏi.

Rất nhanh, người phụ trách của Đa Bảo các đã đi tới bên người Diệp Hạo.

- Diệp công tử, về phần tài nguyên ở trên danh sách ta có một chút trao đổi thế này, hơn tám mươi phần trăm tài nguyên phía chúng ta đều có, nhưng tổi giá trị chí ít cũng phải hơn ba mươi vạn Hoàng thạch.

- Các ngươi có bao nhiêu, ta lấy bấy nhiêu.

Diệp Hạo đạm mạc nói.

Người phụ trách Đa Bẩo các nghe thấy Diệp Hạo nói như vậy liền nói cùng với người bán hàng bên cạnh.

- Đi chuẩn bị những loại tài nguyên mà Diệp công tử yêu cầu đi.

Người bán hàng rời đi không bao lâu, Diệp Hạo đã đưa tờ danh sách thứ hai cho người phụ trách Đa Bảo các.

- Những tài nguyên bên trên tờ danh sách này, các ngươi có bao nhiêu, ta mua bấy nhiêu.

Người phụ trách kia nhìn một hồi, mặt mũi tràn đầy khiếp sợ nói.

- Những tài nguyên này bàn về giá trị cũng phải hơn bốn mươi vạn Hoàng thạch lận.

Diệp Hạo cười một cái.

- Ngươi sợ ta không mua nổi sao?

- Ta không phải có ý này.

Diệp Hạo tiện tay đưa cho người phụ trách kia một cái túi càn khôn.

- Đây là tiền đặt cọc, bây giờ ngươi có thể cố gắng hết sức để chuẩn bị được không?

Người phụ trách kia nhìn một chút, cả người tràn đầy kích động.

Một trăm vạn Hoàng thạch.

Hắn hít một hơi thật sâu, trong lòng tràn ngập lửa nóng.

Hắn nhận ra Diệp Hạo có lẽ là đệ tử thân truyền của thế lực siêu cấp nào đó.

Phát tài rồi.

Hắn biết chỉ cần hầu hạ tốt vị này, tiền thưởng năm nay của hắn có lẽ sẽ tăng gấp đôi.

Diệp Hạo không thể không thừa nhận rằng Đa Bảo các không thẹn với cái tên này, bởi vì những danh sách mà Diệp Hạo viết, ở những văn minh như Đa vực, Thần vực hay Minh vực đều rất thưa thớt.

Nhưng ở Đa Bảo các này, hơn tám mươi phần trăm tài nguyên đều có đủ.

Đương nhiên vì để mua sắm những tài nguyên này mà Diệp Hạo cũng phải tiêu tốn một trăm hai mươi vạn Hoàng thạch.

Nếu là trước đây, Diệp Hạo căn bản không thể bỏ ra được một đống Hoàng thạch này.

Vấn đề là Hoàng thạch trước đây là do Diệp Hạo bán đồ mà lấy được.

Nhưng sau khi chiếm được hơn năm trăm vạn Hoàng thạch từ sòng bạc Ngự Thiên, Diệp Hạo ngay cả một chút cũng không hề thấy đau lòng.

Chiến được những tài nguyên này, kho tài nguyên của Diệp Hạo lại càng thêm phong phú.

- Về sau nếu Diệp công tử cần tìa nguyên gì, cứ tới tìm ta là được.

Người phụ trách Đa Bảo các vừa cười vừa nói.

- Được.

Diệp Hạo gật đầu một cái rồi dắt tay Hồng Phấn rời khỏi.

Mà Hồng Phấn cũng tựa hồ không để ý Diệp Hạo đang cầm tay nàng.

Chỉ là đợi đến khi hai người vừa đi ra khỏi cửa Đa Bảo các, Hồng Phấn mới vô thức thu hồi bàn tay của mình.

- Hồng Vân trưởng lão.

Hồng Phấn sợ hãi hô.

Nữ tử trung niên trước đó đi theo Hồng Phấn lạnh lùng nhìn Hồng Phấn.

- Hồng Phấn, ngươi biết ngươi đang làm cái gì không?

Hồng Phấn không khỏi rũ đầu xuống.

- Thánh vực các ngươi không phải muốn tìm một minh hũu sao?

Diệp Hạo đứng dậy nói.

- Ma ta cũng chính là một lựa chọn tốt.

- Chỉ ngươi?

Hồng Phấn quan sát toàn thể Diệp Hạo một cái.

- Ngươi cho rằng ngươi là ai? Ngươi có thể xứng với Hồng Phấn?
Bạn cần đăng nhập để bình luận