Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1441: Ban Miêu

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần



-----------------

- Được, từ khi đến Thái Huyền Học Viện, ta vẫn chưa dạo chơi bao giờ.

Diệp Hạo cười nói.

Tề Linh khỏi khỏi lộ thần sắc kinh hỉ.

- Trước đó ta phải về ký túc xá một chút.

Địch Tân nhẹ giọng nói.

Túi Càn Khôn của Địch Tân đương nhiên không nằm trên người Chiến Sủng, bất quá đi mua sắm thì không thể không mang theo tiền.

Địch Tân lấy Túi Càn Khôn rồi cùng với ba người Diệp Hạo đi về phía phiên chợ dưới núi.

Đi chợ, Diệp Hạo phát hiện hai bên xung quanh gần như đều bán Chiến Sủng.

- Bạch Lộ Vương Giả, tám trăm khối.

- Tam Sắc Biến Dị Ly Miêu, tiền trao cháo múc.

- Nhìn đầu Thanh Lang biến dị của ta một chút, về sau có hi vọng trở thành cường giả Kim Tiên.

Nghe những tay bán hàng rong gào to chào hàng, hai mắt Diệp Hạo không khỏi lộ vẻ hứng thú.

Hắn hết nhìn cái này, lại xem cái kia, làm cho Địch Tân cùng Mộng Bình vô cùng khinh bỉ.

- Cái này đều là hàng thông thường.

Mộng Bình một mặt giễu cợt nhìn Diệp Hạo nói.

- Hứng thú đến vậy à.

- Ừm, thú vị đấy chứ.

Diệp Hạo nói rồi đi đến một lão đầu.

- Con Ly Miêu này bán thế nào?

- Ngươi thấy nó đáng giá bao nhiêu?

Lão giả cười ha hả hỏi lại.

- Ngươi ra giá đi.

Diệp Hạo nói.

Lão giả vươn ba ngón tay.

- Ba khối.

Diệp Hạo nói rồi trong tay xuất hiện ba viên Tiên Thạch.

Nghe vậy mặt lão giả tức khắc đen lại.

- Ngươi đùa ta à?

- Ý ngươi như thế nào, có gì thì nói lẹ đi.

Diệp Hạo không kiên nhẫn nói.

- Ba ngàn.

Tề Linh nghe được cái giá này, không khỏi mở to mắt nhìn.

- Ta nói ngươi có lầm không? Tam Sắc Ly Miêu này ba trăm là cùng.

- Của ta biến dị.

Lão giả cười đáp.

- Biến dị thì nhiều nhất cũng năm trăm.

Tề Linh cũng không phải con nít dễ bị lừa gạt.

Nhưng lúc này, Diệp Hạo ném cho lão giả một cái Túi Càn Khôn.

Thần Niệm Lão giả quét qua một cái rồi đưa Ly Miêu cho Diệp Hạo.

- Hiện tại nó là của ngươi.

- Diệp Đạo Sư.

Tề Linh nhìn thấy Diệp Hạo mua, không khỏi gấp gáp gọi.

- Hắn đang lừa ngươi đấy.

- Tiểu cô nương nói như vậy có ý gì?

Lão giả đanh mặt lại.

Tề Linh còn muốn nói cái gì, Diệp Hạo đã kéo nàng một cái.

- Diệp Đạo Sư.

Tề Linh lo lắng nói.

- Ba ngàn Tiên Thạch có thể mua được một đầu Ly Miêu biến dị.

Diệp Hạo cười nói.

- Ta cảm thấy rất có giá trị.

- Không đáng đâu.

Tề Linh không hiểu sao Diệp hạo lại không nghe lời nàng?

- Ngươi không hiểu.

Diệp Hạo ôm lấy Tam Sắc Biến Dị Ly Miêu.

- Đi theo ta đi.

Tam Sắc Biến Dị Ly Miêu meo ô một tiếng.

Diệp Hạo nhẹ nhàng vuốt ve lông nó một cái.

Quang hoa như trù đoạn.

Tam Sắc Biến Dị Ly Miêu tìm một vị trí thích hợp trong ngực Diệp Hạp từ từ chìm vào giấc ngủ.

- Ngươi cảm thấy ngủ say thì có thể chữa khỏi thương thế của mình sao?

Diệp Hạo thấp giọng nói.

Hai mắt Ly Miêu bỗng nhiên mở ra, sau đó lóe lên một đạo thiểm điện.

- Từ Tiên Chủ cảnh rơi xuống Ngọc Tiên cảnh, tư vị chắc không tốt chút nào nhỉ?

Diệp Hạo nói tiếp.

Tam Sắc Biến Dị Ly Miêu nhìn Diệp Hạo, trong mắt đầy sợ hãi.

- Ngươi căn bản không phải Ly Miêu, ngươi chỉ dùng thân phận Ly Miêu để ngụy trang thôi.

Diệp Hạo nhàn nhạt nói.

- Ta nói không sai chứ Ban Miêu?

Diệp Hạo vừa nói ra hai chữ Ban Miêu, thân thể Tam Sắc Biến Dị Ly Miêu khẽ chấn động một cái.

Dừng một chút sau đó Ban Miêu mở miệng nói.

- Ngươi muốn làm gì?

- Nói thật, ngươi không có tư cách làm Chiến Sủng của ta.

Diệp Hạo nói.

- Nhưng ai bảo ông trời cho ta gặp được ngươi. Nếu đã vậy ta miễn cưỡng nhận ngươi làm Chiến Sủng vậy.

- Ngươi cho rằng mình là ai?

- Ngoại trừ ngươi, bên người ta còn có bốn Chiến Sủng khác.

Diệp Hạo cười híp mắt nói.

- Đó là ai?

- Ngươi có muốn nhìn một chút?

- Ở đâu?

Tâm thần Diệp Hạo khẽ động, vận dụng Thời Gian Chi Lực.

Sau một khắc này, Thời Không bốn phía xung quanh trở nên đình trệ.

Bên trong Tiểu Thiên Địa, Ban Miêu nhìn bốn phía xung quanh, sắc mặt không khỏi thay đổi một cái.

- Đây là Không Gian Pháp Bảo của ngươi?

Diệp Hạo hướng về phía xa hô.

- Thỏ Ngọc tới đây.

Thời điểm thân thể trắng trắng mập mạp của Thỏ Ngọc chạy tới, toàn thân lông tơ Ban Miêu không khỏi nổ tung.

Ngọc Thỏ nhìn qua có vẻ vô hại.

Thế nhưng huyết mạch trong nó lại phát ra uy áp làm cho Ban Miêu không nhịn được run rẩy.

- Biết rõ nàng là ai không?

Diệp Hạo nhàn nhạt hỏi.

- Tương lai Ngọc Thỏ đi đến Tiên Vương Đỉnh Phong cũng không có vấn đề.

Ban Miêu đang chuẩn bị đáp lại, một đạo ánh mắt kinh khủng bỗng nhiên tập trung vào người nó.

Sau một khắc, nó nhìn thấy một đạo thân ảnh chậm rãi đi về phía mình.

Ban Miêu vèo một cái chạy ra sau lưng Diệp Hạo.

- Nó là ai vậy?

Ban Miêu sợ hãi hỏi.

- Thiên Cẩu.

Diệp Hạo lại cười nói.

- Thiên Cẩu?

Ban Miêu nghe được hai chữ này, sâu trong mắt lóe lên sợ hãi nồng đậm.

- Còn có hai Chiến Sủng nữa nhưng ngươi không cần xem đâu.

Diệp Hạo vỗ vỗ đầu Ban Miêu.

- Bây giờ còn cảm thấy bản thân không ai bì nổi nữa không?

- Không…không dám.

Ban Miêu nuốt một ngụm nước miếng đáp.

Diệp Hạo lúc này mới dẫn nó ra ngoài.

Lúc này ở ngoại giới mới như một cái nháy mắt thôi.

- Ta nên gọi người là Chủ Nhân hay Công Tử?

Ban Miêu nhìn Diệp Hạo, ánh mắt thay đổi hoàn toàn so với khi nãy.

Không phải ai cũng có tư cách để nắm giữ Chiến Sủng cấp bậc như vậy.

Không có thực lực tương ứng, không thể thuần hóa được.

Ban Miêu cảm thấy Diệp Hạo không chỉ đơn giản là Tu Sĩ Ngọc Tiên cảnh.

Nó truyền âm nói chuyện với Diệp Hạo cũng có nguyên nhân trong đó.

Năm đó Ma Tộc cường thịnh đã từng đánh cho Nhân Tộc cùng Yêu Tộc không còn manh giáp, về sau Nhân Tộc xuất hiện một kỳ tài ngút trời, vị này nghiên cứu ra Thông Linh Chi Thuật, Thông Linh Chi Thuật khiến Nhân Tộc và Yêu Tộc chân chính liên hợp lại một chỗ từ đó đánh bại được Ma Tộc.

Thế nhưng sau đó, một chút rắc rối sinh ra.

Trong Thông Linh Chi Thuật, Nhân Tộc có tác dụng chủ đạo đã khiến không ít Nhân Tộc vững tư thái cao cao tại thượng đối với Yêu Tộc.

Bởi vậy Nhân Tộc đã ép buộc Yêu Tộc xưng hô Chủ Nhân với mình.

- Công Tử.

Diệp Hạo nhàn nhạt nói.

Nghe Diệp Hạo nói vậy, Ban Miêu không khỏi thở dài một hơi.

Kỳ thật, nó đang thăm dò, nó muốn biết thái độ Diệp Hạo với Yêu Tộc như thế nào.

Mà từ câu trả lời này có thể hiểu ra được một chút.

Bảo Ngọc Các!

Một nhóm bốn người Diệp Hạo vừa tiến vào Bảo Ngọc Các, một thị nữ đáng yêu rất có ánh mắt lập tức ra đón.

- Hai vị Công Tử, hai vị Tiểu Thư, không biết các ngươi muốn mua gì?

- Mang chúng ta đi xem Chiến Sủng.

Mộng Bình nói khẽ.

- Tốt, các ngươi đi theo ta!

Thị nữ kia lập tức dẫn đường.

Bảo Ngọc Các đã được nới rộng không gian rất nhiều lần.

Bởi vậy dù có máy ngàn người cùng mua sắm cũng không chen chúc.

Không bao lâu, thị nữ dẫn đám người Diệp Hạo đến phía trước một đại môn.

- Đây chính là địa phương bán Chiến Sủng.

Mọi người đi vào sẽ thấy.

Đủ loại Chiến Sủng cần cái nào đều có cái đó.

- Những Chiến Sủng này đều là Ngọc Cấp Chiến Sủng.

Thị nữ nói rồi chỉ tay về đại môn cách đó mấy ngàn mét.

- Còn đại môn đằng kia thì đều bán Kim Cấp Chiến Sủng.

- Các ngươi có bán Vương Cấp Chiến Sủng không?

Diệp Hạo nhẹ giọng hỏi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận