Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3019: Thụ Đạo Giải Hoặc.

Ninh Viễn ngây ngẩn cả người.

Ra đằng sau đứng ở một bên đi?

- Phủ chủ, đây là Tuyên Ân công tử.

Ninh Viễn chỉ vào thanh niên bên cạnh giới thiệu nói.

Phủ chủ Tử phủ nhìn thoáng qua Tuyên Ân khẽ gật đầu.

Sau đó!

Không hề có sau đó!

Tuyên Ân có chút tức giận nhìn Ninh Viễn?

Đây chính là tông môn coi trọng trong miệng ngươi nói sao?

Ninh Viễn lúng túng.

- Phủ chủ, ngươi đang chờ ai vậy?

- Diệp công tử.

Phủ chủ Tử Phủ nói đến đây lại nói tiếp.

- Diệp công tử sắp tới, ngươi ra sau đứng đi.

- Ninh Viễn, lời nói của Phủ chủ mà ngươi còn không nghe sạo?

Đại trưởng lão ở một bên nói tiếp.

- Đứng ở đằng sau ta.

Ninh Viễn ngẩn người đi tới bên cạnh đại trưởng lão.

- Đại trưởng lão, Diệp công tử trong miệng Phủ chủ là ai vậy?

Ninh Viễn thấp giọng nói.

- Một thiên kiêu cực kỳ mạnh mẽ của Nhân tộc ta.

Đại trưởng lão thấp giọng nói.

- Rất mạnh sao?

- Mạnh hơn Chính Đức.

Tuyên Ân nghe đến đây mới hừ lạnh một tiếng nói.

- Đợi chút nữa ta muốn xem xem hắn mạnh bao nhiêu?

Khi nói đến đây từ xa một đoàn người Chính Đức đã đi tới cửa sơn môn.

- Chính Đức gặp qua Phủ chủ cùng các vị trưởng lão.

Chính Đức hành lễ xong mới bắt đầu giới thiệu với Phủ chủ.

- Phủ chủ, vị này chính là Diệp công tử mà ta đề cập đến.

- Diệp công tử, đây là lần thứ hai chúng ta gặp mặt.

Phủ chủ Tử Phủ mời chào.

- Diệp Hạo gặp qua Phủ chủ.

Diệp Hạo cung kính hành lễ.

Dù sao Phủ chủ Tử Phủ cũng là cường giả Kim Thế cảnh.

Bất kể như thế nào cũng nên cung kính mới phải.

- Phủ chủ, vị này là người xếp hạng thứ ba ở Cửu Cung vực, Yêu Nữ.

Lúc này Chính Đức chỉ vào Yêu Nữ mang theo lụa mỏng nói.

Không có cách nào.

Ai bảo Yêu Nữ quá hại nước hại dân làm gì?

- Yêu Nữ?

- Đệ nhị mỹ nữ thiên hạ?

- Tại sao Yêu Nữ lại che mặt lại?

- Thật sự rất muốn nhìn thử dung mạo của nàng thế nào?

Khi đệ tử Tử Phủ đang thảo luận, Tuyên Âm lại cười lớn đi tới.

- Từ lâu đã nghe nói Yêu Nữ tiểu thư có phong thái khuynh quốc khuynh thành, không biết hôm nay Tuyên mỗ có vinh hạnh được thấy dung nhan này không?

Tuyên Ân chắp hai tay sau lưng mỉm cười nói.

- Phu quân, tên ngu xuẩn này là ai vậy?

Yêu Nữ chỉ Tuyên Ân, cau mày nói.

Vừa nghe lời này, toàn trường xôn xao.

Tuyên Ân dù gì cũng xếp hạng thứ bảy trên Thiên Bảng đấy!

Địa vị đáng tôn sùng còn hơn cả Chính Đức.

Toàn bộ thiên hạ này ai dám mắng hắn ngu xuẩn chứ?

- Ngươi cũng nói hắn ngu xuẩn, ngươi nghĩ ta sẽ biết hắn sao?

Diệp Hạo nhún vai một cái nói.

- Ngươi có phải muốn chết hay không?

Tuyên Ân nổi giận gầm thét về phía Diệp Hạo.

- Cút.

Diệp Hạo đơn giản đáp.

Ầm một tiếng, toàn thân Tuyên Âm tràn ra chấn động ngập trời.

Chỉ trong nháy mắt thương khung cũng vỡ nát.

Chấn động diệt thế khiến không ít tu sĩ ở đây đều kinh ngạc.

Tuyên Ân nhanh chân vọt tới Diệp Hạo.

- Ta sẽ cho ngươi thấy cái giá khi đắc tội ta.

Tuyên Ân vừa nói vừa phóng ra khí thế của mình.

Thời gian dần trôi, cỗ khí thế này lại càng trở nên mạnh hơn.

Xoát!

Hai con mắt Diệp Hạo loé lên ánh sáng chói mắt.

Ánh mắt còn chói hơn cả mặt trời, còn óng ánh hơn cả ngôi sao.

Hỏa Nhãn kim tinh!

Thiêu cháy tất cả!

Khí thế của Tuyên Ân lập tức bị nghiền áp xuống.

Hắn hoang mang.

Chuyện gì thế này?

Chỉ một ánh mắt thôi đã phá vỡ thế mà hắn vất vả tạo ra?

Đúng lúc này hắn phát hiện ánh mắt kia càng trở nên kinh khủng hơn.

Bao phủ bốn phương tám hướng xung quanh hắn.

Loại cảm giác này khiến hắn giống như con gà đang trên kệ nướng vậy.

- Phá cho ta.

Tuyên Ân quát to.

Trên người hắn loé ra từng đạo phù văn huyền ảo.

Những bùa chú này đan xen nhau hoá thành lực lượng sát phạt đáng sợ.

Hư không sụp đổ, mặt đất trầm luân.

Nhưng vẫn không thể nào xé rách được khu vực mà Hoả Nhãn kim tinh tạo ra.

A!

Sau khi kiên trì được mười lần hô hấp, Tuyên Ân cũng không còn tiếp tục được nữa, hắn kêu thảm một tiếng rồi rơi xuống phía dưới.

Cũng đúng lúc này một đôi chân khổng lồ từ trên trời giáng xuống, hung hăng dẫm nát Tuyên Ân.

Phốc!

Tuyên Ân há miệng phun một ngụm máu tươi.

Hắn khiếp sợ nhìn Diệp Hạo.

- Rốt cuộc ngươi là ai?

- Không phải vừa mới giới thiệu rồi sao?

Diệp Hạo lạnh nhạt nói.

- Trong mười vị trí đầu Thiên Bảng ta đều biết.

Tuyên Ân nói đến đây đột nhiên nghĩ đến một trường hợp.

- Ngươi vượt vực.

- Không hề.

Diệp Hạo khẽ lắc đầu nói.

- Ta là tu sĩ Lục Đạo vực, chỉ là ta khảo hạch ở vực khác.

- Ngươi là tu sĩ Lục Đạo vực? Làm sao có thể?

Khắp khuôn mặt Tuyên Ân tràn ngập vẻ không thể tưởng tượng nổi.

- Trên đời này chuyện ngươi cảm thấy không thể còn rất nhiều.

Diệp Hạo nói xong liền buông lỏng chân ra.

- Bây giờ ngươi đã phục chưa?

- Phục.

Tuyên Ân đứng lên lau máu tươi trên khoé miệng.

- Tuyên Ân, thật ra ngươi thua trong tay Diệp công tử cũng không mất mặt gì.

Lúc này Chính Đức nói.

- Lúc trước vô luận là Càn Hào xếp hạng thứ năm hay Thiên Hạo xếp hạng thứ ba cũng đều thua trong tay Diệp công tử.

- Cái gì?

Lúc này Tuyên Ân mới nhận ra vị trước mắt mạnh cỡ nào, sau một lúc Tuyên Ân cười khổ nói.

- Ngươi nói như vậy trong lòng ta cũng dễ chịu một chút.

- Ngươi tới Tử Phủ là để khai đàn giảng đạo sao?

Diệp Hạo mở miệng hỏi.

- Đúng vậy, ta cũng muốn giao lưu với đám thiên tài Tử Phủ một phen.

Tuyên Ân gật đầu nói.

- Vậy cùng nhau nào.

Diệp Hạo mời nói.

Bất kể như thế nào Tuyên Ân cũng là thiên kiêu xếp hạng thứ bảy.

Nếu có thể quan hệ tốt cũng không cần đắc tội làm gì.

Trước đó sở dĩ hắn cường thế xuất thủ cũng vì muốn khuất phục Tuyên Ân.

- Không bằng đi phủ của ta.

Chính Đức vừa cười vừa nói.

Sau khi đến phủ của Chính Đức, đệ tử nhao nhao chạy tới.

Dần dần số đệ tử đến dự thính cũng ngày càng nhiều khiến cao tầng Tử Phủ không thể không quản lý.

Có tiềm lực, thực lực mạnh, đứng ở hàng trước.

Bởi vì càng đến gần những luận đạo giả này, chỗ tốt lấy được cũng càng nhièu.

Chính Đức thả con săn sắt, bắt con cá rô, trước tiên trình bài đạo đạo của mình.

Đại đạo mà Chính Đức giảng cơ hồ đều là đại đạo của Tử Phủ, bởi vậy những đệ tử Tử Phủ được lợi không nhỏ.

Kế tiếp là Tuyên Ân.

Đại đạo của Tuyên Ân còn huyền ảo hơn đại đạo của Chính Đức, khiến đám người có cảm giác như si như say.

Đại đạo của Yêu Nữ còn huyền ảo hơn cả Tuyên Ân.

Đám người thỉnh thoảng nhíu mày, thỉnh thoảng giãn cơ mặt ra, thỉnh thoảng lại thoải mái, thỉnh thoảng cười to, không có ai ngoại lệ.

Đến phiên Diệp Hạo, trong mắt tu sĩ toàn trường đều tràn ngập cảm úc chờ mong.

Bởi vì bọn hắn biết tu vi cửa Diệp Hạo ở thế hệ tuổi trẻ là cao nhất.

Chỉ là đợi đến khi Diệp Hạo giảng thuật, toàn bộ bọn họ đều sững sờ.

Đại đạo của Diệp Hạo rõ ràng dễ hiểu.

Chho dù là đệ tử ngu dốt nhất cũng có cảm giác thông thoáng sáng sủa.

- Chuyện gì thế này?

- Diệp công tử giảng thuật đại đạo lại không hề thâm ảo chút nào.

- Ngươi biết cái gì, nghiêm túc nghe giảng.

- Đại đạo của Diệp công tử không phải khôgn thâm ảo, mà là do hắn đã đơn giản hoá cái thâm ảo đó đến trình độ chúng ta đều có thể nghe hiểu, ngươi biết độ khó của chuyện này lớn đến mức nào không?

- Đây mới thật sự là truyền đạo, những vấn đề võ học nhiều năm ta không hiểu, dựa theo trình tự mà Diệp công tử trình bày đều giải quyết dễ dàng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận