Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2690: Đằng Hoàng Lệnh

Hồng Phấn nói xong, toàn trường vẫn lặng ngắt như tờ. Thế lực cấm kỵ trong sảnh chỉ có ba nhà. Trận gia, Cổ gia, Giả gia. Ngay cả thế lực cấm kỵ cũng từ bỏ, bọn họ làm sao dám tranh chứ?

Tuyệt đối đừng nên cảm thấy Cổ Hàn nói chuyện khách khí, đó là bởi vì nàng đối mặt với Trận Lương, thử biến thành người khác coi?

Vài phút dạy ngươi làm người.

- Nếu không còn ai tăng giá nữa, vậy ta tuyên bố giọt Tử Nguyên dịch này thuộc về…

Hồng Phấn vừa nói đến đây bỗng bị một âm thanh sang sảng cắt ngang.

- Mười bảy ức.

Cổ Hàn híp mắt nhìn Diệp Hạo. Trong mắt ẩn chứa uy áp khiến cả một vùng không gian cũng phải dọng lại. Rất nhiều tu sĩ thế hệ trẻ ở tầng thứ ba cũng không dám thở mạnh, ánh mắt bọn họ tràn đầy sợ hãi bất an nhìn Cổ Hàn và Diệp Hạo. Bọn họ muốn biết Diệp Hạo làm sao có thể đối mặt với sự tức giận của Cổ Hàn.

Lông mày Diệp Hạo giương lên lãnh đạm nói.

- Làm sao? Tưởng ngươi là người nhà họ Cổ là ta phải nể mặt ngươi sao?

Cường thế!

Trương dương!

Bá đạo!

- Đừng nói Giả gia ngươi đã xuống dốc, cho dù Giả gia ngươi ở thời kỳ toàn thịnh cũng không phải là đối thủ của Cổ gia ta.

Cổ Hàn cảm thấy mình đang bị khiêu khích, lạnh lùng nhìn Diệp Hạo nói.

- Thời kỳ toàn thịnh Giả gia ta có lẽ không thể nào không kiêng kị Cổ gia các ngươi, nhưng đối với Giả gia sa sút này Cổ gia các ngươi lại không dám trêu chọc.

Diệp Hạo cứng chọi cứng nói.

Đám người khẽ giật mình, ngay sau đó lập tức hiểu hàm ý của Diệp Hạo. Ở thời kỳ toàn thịnh Giả gia phải cân nhắc rất nhiều thứ, nhưng bây giờ Giả gia lại có thứ phải bận tâm nữa sao?

Không có!

Vậy thì ai dám trêu chọc?

Nếu trêu chọc, cường giả cấm kỵ không chút kiêng kỵ xuất thủ, không có gì ngoài cùng cấp bậc, ai có thể ngăn cản được đây?

Hơn nữa cường giả cấm kỵ cũng không hề đối phó dễ dàng được. Ngươi muốn bắt được đối phương cũng cần phải có hai người thậm chí là hơn mới có thể làm được. Không những thế nó còn có một vấn đề nữa, ngươi có thể tìm ra được tung tích của đối phương sao?

Trêu chọc mà nói cấm kỵ cường giả không chút kiêng kỵ xuất thủ, không có gì ngoài cùng cấp bậc tồn tại ngoài, ai có thể ngăn cản được đây?

- Ngươi có tin ta trấn áp ngươi ngay bây giờ không?

Cổ Hàn gằn từng chữ một về phía Diệp Hạo.

- Ngươi cũng phải có bản lãnh này đã.

Diệp Hạo hừ lạnh nói.

Cổ Hàn phủi đất đứng lên, một bộ áo giáp màu xanh lam lập tức bao phủ toàn thân thể mềm mại của nàng, khí thế kinh người khóa chặt bốn phương tám hướng xung quanh Diệp Hạo. Mà khiến đám người cảm thấy kinh ngạc là Diệp Hạo tựa hồ như không hề cảm nhận được gì mà vẫn ngồi yên tại chỗ.

Kiểu phớt lờ này khiến Cổ Hàn càng thêm tức giận.

- Muốn chết.

Cổ Hàn nói xong một quyền đánh tới Diệp Hạo.

Quyền ý mạnh mẽ giống như có thể tái diễn thiên địa, trong nháy mắt chuẩn bị muốn xé rách thân thể Diệp Hạo, một bóng người xinh đẹp xuất hiện quỷ dị ở bên người Diệp Hạo. Đối mặt với một đòn hủy diệt thiên địa này ống tay áo của nàng bỗng vung một cái, sau một khắc quyền ý đầy trời lập tức bị phân tán biến mất không thấy. Giống như không hề xảy ra chuyện gì vậy.

Ánh mắt Diệp Hạo nhìn Hồng Phấn lập tức thay đổi. Bởi vì vừa rồi Diệp Hạo cảm nhận được thần thông mạch lạc.

- Hồng Phấn.

Cổ Hàn ngạc nhiên nghi ngờ nhìn Hồng Phấn.

Cổ Hàn đã sớm nghe qua danh tiếng của Hồng Phấn. Chỉ là trong nhận thức của nàng Hồng Phấn chỉ là một nữ tử chỉ biết khoe khoang sắc đẹp. Bây giờ mới nhận ra nữ tử này rất đáng sợ.

- Ta không hiểu, lấy thực lực của ngươi sao lại phải nương tựa vào Ám Bảo các?

Cổ Hàn trầm ngâm một chút hỏi.

- Đây là chuyện của ta.

Hồng Phấn thản nhiên nói.

- Muốn đánh nhau, mời ra ngoài Ám Bảo các để giải quyết.

- Giả Vân đúng không? Ta nhớ kỹ ngươi rồi.

Cổ Hàn nhìn chằm chằm vào Diệp Hạo lạnh lùng nói.

Sau khi Hồng Phấn động thủ, Cổ Hàn phát hiện từ nơi nào có có một vài thân ảnh mạnh mẽ đang khóa chặt nàng.

Nàng biết rõ đây là cường giả Ám Bảo các đang cảnh cáo mình.

- Ta lại không nhớ kỹ ngươi đấy.

Diệp Hạo không thèm để ý nói.

- Ngươi nói cái gì?

Cổ Hàn lập tức xù lông.

- Ai bảo ngươi không xinh đẹp như Hồng Phấn làm gì, cả ngày mang theo nón che mặt làm cái gì không biết?

Diệp Hạo nhếch miệng nói.

Mang theo nón là do muốn ẩn tàng thân phận của mình, thế nhưng vị này lại hay rồi, nói thẳng phá thân phận của mình.

- Đây là chuyện của ta.

Cổ Hàn đè nén tức giận nói.

Diệp Hạo khẽ giật mình.

Chuyện gì đây?

Câu nói của hắn tựa hồ chạm phải nghịch lân của Cổ Hàn?

Chẳng lẽ dung mạo của Cổ Hàn rất xấu xí sao?

Theo lý thuyết không có khả năng này.

Bởi vì nếu Cổ Hàn xấu xí, nàng hoàn toàn có thể sử dụng tố nhan đan. Hồng Phấn nhìn Diệp Hạo một cái rồi quay người về đại sảnh tầng thứ nhất.

- Giả công tử kêu giá mười bảy ức, còn có ai ra gia cao hơn không?

Khi nói câu này Hồng Phấn nhìn về phía Cổ Hàn.

- Hai mươi ức.

Cổ Hàn lãnh đạm hô.

Đám người khiếp sợ nhìn Cổ Hàn.

Hai mươi ức?

Chỉ một lầy duy nhất mà tăng lên ba ức?

Phải biết đây chính là tử kim đấy.

- Hai mươi mốt ức.

Diệp Hạo không chần chờ quá lâu lại tiếp tục tăng giá nói.

- Ba mươi ức.

Trong lời nói của Cổ Hàn cũng không quá xúc động. Cổ Hàn biết rõ nếu cứ tăng giá từ từ, có trời mới biết sẽ tăng giá đến mức nào. Chỉ có thể thông qua loại phương thức này mới có thể dọa đối phương.

- Bốn mươi ức.

Khiến Cổ Hàn không ngờ rằng Diệp Hạo lại tăng giá lên mười ức.

- Ngươi.

Cổ Hàn lạnh lùng nhìn Diệp Hạo.

- Có gan ngươi tiếp tục tăng giá đi.

Nói đến đây Cổ Hàn cắn răng nói.

- Bốn mươi ức.

- Năm mươi ức.

- Sáu mươi ức.

- Bảy mươi ức.

- Tám mươi ức.

- Ngươi khá lắm, cho ngươi.

Khiến Cổ Hàn không ngờ rằng Diệp Hạo lại không đấu giá tiếp.

- Ngươi có ý gì?

Cổ Hàn ngây ngẩn cả người.

- Giá trị của một giọt Tử Nguyên dịch cũng chỉ tầm mười ức, ngu xuẩn mới ra tám mươi ức để mua.

Diệp Hạo nhếch miệng nói.

- Ngươi... ?

Đến lúc này Cổ Hàn làm sao không biết nàng bị Diệp Hạo gài bẫy.

- Chúc mừng Cổ tiểu thư lấy tám mươi ức thành công mua một giọt Tử Nguyên dịch.

Hồng Phấn vui vẻ nói.

Phải biết Hồng Phấn cũng được chia hoa hồng nha. Giá Tử Nguyên dịch càng cao, đến lúc đó nàng cũng lấy được càng nhiều.

Cổ Hàn hung tợn trừng Diệp Hạo một cái. Ánh mắt Diệp Hạo lóe lên. Tử Nguyên dịch có thể trợ giúp thanh lô lên cấp, bởi vậy bất kể như thế nào Diệp Hạo cũng muốn sở hữu nó. Hắn sở dĩ từ bỏ là bởi vì hắn nhận thấy bản thân chắc chắn sẽ xảy ra xung đột với Cổ Hàn. Đã như vậy có cần phải cạnh tranh với Cổ Hàn hay không?

Đến lúc đó lấy từ trên người nàng là được.

Tiếp theo phòng đấu giá lạy lấy ra hết vật phẩm này đến vật phẩm khác, nhưng những vật này Diệp Hạo đều không hề cảm thấy hứng thú. Thế nhưng ngay khi trong tay Hồng Phấn xuất hiện một khối lệnh bài, ánh mắt Diệp Hạo lập tức phát sáng lên.

Vì sao?

Lệnh bài này là lấy thông linh thần ngọc rèn đúc mà thành. - Lệnh bài này sẽ không phải là trong truyền thuyết Đằng Hoàng lệnh a?

- Năm đó ta may mắn gặp được một khối Đằng Hoàng lệnh, ta có thể khẳng định đây mới thật là Đằng Hoàng lệnh.

- Chỉ tiếc rằng Đằng gia sớm đã tan thành mây khói, có Đằng Hoàng lệnh ngươi có thể làm cái gì đây?

Khi tu sĩ toàn trường thảo luận, Hồng Phấn cười nhạt nói.

- Chỉ cần cầm trong tay Đằng Hoàng lệnh, ngươi có thể khiến người nhà họ Đằng vì ngươi làm một chuyện. Chỉ tiếc rằng sau khi Đằng gia tan thành mây khói, Đằng Hoàng lệnh cũng trở nên vô dụng. Kì thật không phải như vậy, người cầm trong tay Đằng Hoàng lệnh là có thể tiến vào nơi khởi nguyên của Đằng gia.

- Nơi khởi nguyên của Đằng gia?

Tất cả đám người đều ngạc nhiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận