Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2801: Lão Sư

Cũng đúng lúc này Đan Linh đứng dậy.

Khi thần hồn của nàng đụng vào chữ Đan trên vách đá, từng vòng sáng lại xuất hiện.

Một vòng sáng!

Hai vòng sáng!

Ba vòng sáng!

Khi số lượng vòng sáng đạt đến bảy, ánh mắt của Kiếm Cao Ca cũng trở nên ngưng trọng.

Ban đầu hắn cảm thấy Đan Linh sẽ không có tiềm năng Siêu Thoát cấp.

Nhưng bây giờ hắn lại dao động.

Khi vòng sáng thứ tám xuất hiện, ánh mắt Kiếm Cao Ca tràn đầy khiếp sợ.

Làm sao có thể?

Làm sao Đan Linh lại có tiềm năng đáng sợ như vậy?

Đan Linh không hề cảm thấy đây là chuyện ngoài ý muốn.

Ở Cổ chiến trường, nàng không phải không có thu hoạch gì, hơn nữa còn đi theo Diệp Hạo, nàng cũng nhận được không ít cơ duyên, những cơ duyên này đều đã chuyển hoá thành nội tình của nàng.

Bằng không, tiềm năng của nàng cũng không thể nào đạt đến Siêu Thoát cảnh.

Đan Linh hoàn thành, Quách Hoài cũng tiếp bước tiến lên khảo thí.

Không thể không nói tên tiểu tử Quách Hoài này cũng có tiềm năng đáng sợ.

Vậy mà lại xuất hiện bảy vòng sáng.

Nhưng vậy nghĩa là tương lai Quách Hoài có thể đặt chân đến Cấm Kỵ cảnh đỉnh phong.

Sau đó là bốn vị thanh niên nam nữ, một người hiện ra năm vòng vàng, một người hhienej ra hai vòng sáng, một người hiện ra một vòng sáng.

Lúc này giữa sân chỉ còn lại duy nhất một mình Diệp Hạo.

- Tới phiên ngươi.

Đan Linh vui cười nhìn Diệp Hạo nói.

Diệp Hạo bình tĩnh đi đến vách đá khắc chữ Đan kia.

Khi hắn đi tới phía dưới vách đá, Diệp Hạo lẩm bẩm.

- Không biết lần này có thể gặp Đan tổ hiện thân giảng đạo không?

Lần trước Đan Tổ hiện thân giảng đạo, nhìn thì như ba ngày, nhưng thật ra là ba năm.

Đây cũng là lý do vì sao trên thân Diệp Hạo lại tràn ngập khí tức đại đạo.

Răng rắc!

Khi thần hồn Diệp Hạo đụng vào chữ Đan trên vách đá, chữ Đan lập tức loé lên nghìn vạn vòng sáng.

Đúng vậy.

Nghìn vạn vòng sáng.

Không phải chỉ một vòng hai vòng, cũng không phải là mười vòng tám vòng.

Mà là đếm mãi không hết.

Toàn bộ đám người Đan Linh đều phải trợi tròn cả mắt.

Đây là tình huống gì?

Đúng lúc này một bóng người xuất hiện ở bên cạnh Diệp Hạo.

Đó là một ông lão mặc áo bào trắng.

Ánh mắt hắn tràn đầy nóng bỏng mà nhìn Diệp Hạo.

- Ngươi…ngươi có nguyện ý làm đệ tử của ta không?

Trung niên kia giật nảy mình.

- Viện trưởng.

nghe được cách xưng hô của người trung niên kia, đám người Đan Linh mới biết được lão giả đó là ai.

Viện trưởng Đan Đạo học viện!

Đúng lúc này trong tai Diệp Hạo vang lên thanh âm của kim thân.

- Lão gia hoả này đã đạt đến Siêu Thoát cảnh.

- Sơ kỳ?

- Sơ kỳ.

Sắc mặt Diệp Hạo nhìn lão giả này lập tức thay đổi.

Hắn thầm nghĩ trong lòng, Đan vực thật cường đại.

Ngoại trừ Đan Tổ là cao thủ Siêu Thoát cảnh ra, đệ tử của hắn cũng là Siêu Thoát cảnh.

Hai Siêu Thoát cảnh toạ trấn.

- Nếu tiền bối đồng ý, ta có thể gọi ngươi một tiếng lão sư.

Diệp Hạo chần chờ một chút vẫn nói.

Lão giả áo trắng giật mình.

Hắn không ngờ tới lấy thân phận của hắn thu một đệ tử lại bị cự tuyệt.

- Ngươi ngốc hả, vị này chính là viện trưởng của Đan Đạo học viện đấy.

Trung niên kia thấy Diệp Hạo cực tuyệt mới hận không thể rèn sắt thành thép mà nói.

Diệp Hạo liếc nhìn trung niên kia vừa cười vừa nói.

- Ngươi không hiểu.

- Ta không hiểu?

Trung niên kia có chút choáng váng.

- Ngươi thật sự không hiểu.

Lúc này viện trưởng Đan Đạo học viện cười nhạt nói.

- Lấy tiềm năng của hắn, cho dù là sư tôn cũng không thể khiến hắn gọi là sư tôn được.

Cái gì?

Trung niên kia ngây ngẩn cả người.

Hắn không ngờ sư tôn của hắn lại đánh giá Diệp Hạo như vậy.

- Đi theo ta.

Viện trưởng Đan Đạo học viện nhìn Diệp Hạo nhẹ nhàng nói.

Diệp Hạo gật đầu một cái.

Khi hắn chuẩn bị đi theo đối phương rời khỏi, trong tai hắn đột nhiên nghĩ đến một người.

Ánh mắt hắn phá không rơi trên người Diệu Ngọc.

Chỉ thấy lúc này Diệu Ngọc ngăn cản đường đi của một thanh niên mặc đồ xanh.

- Hiện giờ ngươi có thể thực hiện giá của lần đánh cược vừa rồi không?

Lam Thượng âm trầm.

- Đánh cược? Đánh cược cái gì cơ?

- Lời nói vừa rồi ngươi không thể lại quên nhanh như vậy chứ?

Diệu Ngọc hừ lạnh một tiếng nói.

- Ta không biết ngươi đang nói cái gì?

Lam Thượng nói xong liền muốn rời khỏi.

Chuyện vừa rồi nháo lớn như vậy, hắn thật sự không có mặt mũi tiếp tục ở nơi này.

- Không được đi.

Diệu Ngọc làm sao có thể để Lam Thượng thoải mái rời đi như vậy cơ chứ?

- Ngươi muốn chết?

Lam Thượng hung tợn nhìn Diệu Ngọc nói.

- Cô nương, có một số việc, bỏ được thì bỏ.

Lúc này một thanh niên bên cạnh Lam Thượng nói.

- Có lẽ ngươi không biết thân phận của Lam Thượng thế nào, đắc tội với hắn, đối với ngươi cũng không có ích lợi gì?

Một thanh niên khác cũng thuyết phục một phen.

- Các ngươi đang uy hiếp ta?

Lúc này Diệu Ngọc trừng mắt nhìn hai thanh niên kia nói.

- Vừa rồi trước mặt công chúng, hắn đã cá cược với ta. Hiện giờ hắn thua liền muốn quỵt nợ, nào có chuyện như thế chứ?

- Đó cũng chỉ là đùa mà thôi.

Lam Thượng lạnh lùng nói.

- Nếu ta thua, ngươi có nói đây là trò đùa không?

Diệu Ngọc làm sao có thể tin mấy lời bịa đặt của Lam Thượng cơ chứ?

- Đương nhiên.

Lam Thượng gật đầu.

- Vậy ngươi lấy tâm ma của ngươi lập lời thề đi.

Đúng lúc này một âm thanh đạm mạc vang lên giữa toàn trường.

Lam Thượng đang muốn tức miệng mắng to, đợi đến lúc nhìn thấy người tới là ai lập tức ngây ngẩn cả người.

Diệp Hạo?

Tại sao vị này lại tới cơ chứ?

- Ta cho ngươi ba lựa chọn.

Diệp Hạo lãnh đạm nói.

- Hoặc là lấy tâm ma thề, hoặc là thực hiện lời hứa, hoặc là ta giết ngươi.

Sắc mặt Lam Thượng lập tức trở nên khó coi.

- Ta cho ngươi thời gian ba lần hô hấp để quyết định, sau ba lần hô hấp mà ngươi còn chưa quyết định được, vậy ta sẽ giúp ngươi quyết định.

Diệp Hạo bình tĩnh nhìn Lam Thượng nói.

- Vị công tử này, Lam công tử thật ra chỉ nói đùa mà thôi.

Một thanh niên bên người Lam Thượng vừa nói đến đây, một ánh mắt kinh khủng liền rơi trên người hắn.

Thanh niên kia quang quác một tiếng, lui về sau tràn đầy hoảng sợ.

- Tu vi của ta…

- Vừa rồi chính là ngươi hưởng ứng Lam Thượng đúng không?

Diệp Hạo lạnh giọng nói.

- Bây giờ còn dám nhảy ra? Ta thấy ngươi chán sống rồi.

Thanh niên kia oán hận nhìn Diệp Hạo nói.

- Còn dám dùng ánh mắt đó để nhìn ta?

Diệp Hạo nói đến đây, thanh niên kia iền bị một đám lửa bao bây lại, chỉ sau chưa tới một lần hô hấp hắn ta đã bị đốt sạch sẽ.

Thanh niên kia chỉ có tu vi Thần Vương đỉnh phong.

Mà hiện giờ Diệp Hạo là Thần Hoàng tầng thứ ba, chênh lệch giữa hai bên không phải chỉ một chút.

- Hai lần hô hấp.

Diệp Hạo nhắc nhở.

Toàn thân lam Thượng run rẩy, ngay sau đó cắn răng một cái triệu hồi ra chiến kiếm chém đi tai trái của chính mình.

- Được chưa?

Lam Thượng chịu đựng đau đơn thấp giọng nói.

- Không đủ.

Lời nói của Diệp Hạo khiến Lam Thượng đỏ cả mắt.

- Phần đặt cược chỉ là một cách tay của ta.

- Nhưng ngươi có thực hiện đúng hạn khế ước không? Nếu đã không thể, vậy ngươi cảm thấy như vậy là đã đủ chưa?

Nói đến đây Diệp Hoạ nâng kiếm cắt đứt cánh tay phải của hắn.

Ngay sau đó Diệp Hạo còn kết một pháp ấn đập vào trên người hắn.

- Muốn khôi phục hai tay trừ phi có thể tìm được đan sư Thần Hoàng cap cấp trị liệu giúp ngươi.

Diệp Hạo lạnh nhạt nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận