Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3029: Hai Đại Thiên Bảng Cao Thủ.

- Tuyết Mạt, ngươi quá ngây thơ rồi, ngươi cảm thấy Tuyết gia sẽ không phòng bị ta sao?

Diệp Hạo khẽ mỉm cười nói.

Thần niệm Diệp Hạo cảm ứng được một cao thủ Nửa Bước Cấm Kỵ đang bí mật giám thị hắn.

- A!

Tuyết Mạt giật mình.

- Vậy làm sao bây giờ?

- Đến lúc đó cứ dựa theo tình huống mà hành động.

Diệp Hạo thờ ơ nói.

Diệp Hạo sở dĩ trợ giúp Tuyết Mạt hoàn toàn là vì xem trọng Tuyết Mạt một lòng vì gia tộc.

- Chỉ có thể như vậy.

Tuyết Mạt bất an nói.

Nửa canh giờ sau một đệ tử Thỏ Tuyết tộc đến gọi Tuyết Mạt mang theo Diệp Hạo tới đại sảnh.

Sau khi đến đại sảnh, tu sĩ Thỏ Tuyết tộc cũng không châm chọc khiêu khích nữa, dù sao đợi chút nữa tôi có lẽ còn cần dùng đến Diệp Hạo.

Tuyết Bằng triệu hoán ra một chiến hạm Cấm Kỵ sơ kỳ.

Một đoàn người lên chiến hạm rồi đi tới di tích của Yêu Nguyệt.

Nửa canh giờ sau mới tới được điểm đích.

Khi bọn họ đến nơi liền phát hiện Lôi Sư Tử nhất tộc đã đi đầu tới trước.

Mà đứng ở trung tâm Lôi Sư Tử nhất tộc là một thiếu nữ mặc hồng y.

- Hỏa Đồng.

Khi nhìn thấy thiếu nữ kia, Hạo Thiên giật nảy mình.

- Xếp hạng thứ chín trăm tám mươi hai, Hỏa Đồng?

Tuyết Lai có chút bất an hỏi.

- Công tử, ngươi có nắm chắc không?

- Không sao.

Hạo Thiên trầm ngâm một chút nói.

Nói là nói như vậy, kì thực trong lòng của hắn rất hoảng.

Hai bênh chênh lệch nhau mười hạng.

Đương nhiên những năm này tu vi hắn tăng lên không ít, chẳng lẽ tu vi của Hỏa Đồng lại dậm chân tại chỗ sao?

Cao tầng Thỏ Tuyết nhất tộc nghe Hạo Thiên nói như vậy cũng mới yên lòng.

Hạo Thiên không sợ thì tốt rồi.

Nhưng lúc này ánh mắt của thiếu nữ hồng y này rơi vào trên người Hạo Thiên.

- Hạo Thiên, bản thân ngươi tự cút đi hay là muốn ta đánh ngươi một trận rồi ngươi cút đi?

Sắc mặt Hạo Thiên âm trầm xuống.

- Hỏa Đồng, ngươi đừng quá phách lối.

Hỏa Đồng nhanh chân đi tới phía Hạo Thiên.

- Hạo Thiên, ngươi cũng biết tính cách của ta, ta chỉ cần xuất thủ, không đánh tàn đối phương tuyệt đối sẽ không dừng tay.

Sắc mặt Hạo Thiên thay đổi mấy lần, cuối cùng vẫn cắn răng nói.

- Ta đi.

Cái gì?

Toàn bộ tu sĩ Thỏ Tuyết nhất tộc bên này đều bị choáng váng.

Cái gì thế này?

Vừa rồi không phải ngươi nói không sao sao?

- Công tử.

Tuyết Lai gấp gáp.

Hạo Thiên không nói gì mà quay người rời khior.

Xoát!

Một đạo kiếm khí từ đằng xa chém xuống, rơi xuống trước mặt Hạo Thiên.

Sắc mặt Hạo Thiên không khỏi thay đổi, hắn ngẩng đầu nhìn về phía xa, chỉ thấy một thanh niên bồng bềnh đi tới, trong tay hắn nắm một chuôi chiến kiếm, trên mặt tản ra thần sắc châm chọc.

- Hỏa Đồng, pháo hôi tốt như vậy, sao ngươi lại thả hắn dễ dàng như vậy chứ?

Pháo hôi?

Nghe thấy hai chữ đó, mắt Hạo Thiên hận không thể chém thanh niên ở phía xa thành muôn ngàn mảnh.

Thế nhưng hắn không dám.

Vì hắn ta còn có xếp hạng cao hơn cả Hoả Đồng.

Đứng thứ chín trăm tám mươi trên Thiên Bảng, Kiếm Vân.

- Cũng phải, ai cũng không biết di tích có nguy hiểm gì?

Hỏa Đồng cười một tiếng nói.

Hạo Thiên nắm chặt nắm đấm.

- Không phục?

Hỏa Đồng nói xong bóp bóp nắm tay.

- Ta không ngại giúp ngươi giãn gân cốt đâu.

Trên mặt Hạo Thiên nặn ra một nụ cười.

- Không, không, không.

- Vậy thì đàng hoàng giúp chúng ta dò đường đi.

Kiếm Vân lãnh đạm nói.

- Được.

Hạo Thiên ngoan ngoãn mà trả lời.

Thấy một màn như vậy Thỏ Tuyết nhất tộc đều bị choáng váng.

Bộ dáng lúc này của Hạo Thiên chẳng khác gì cháu trai ngoan, sao khi ở tổ đình của Thỏ Tuyết nhất tộc lại ngang ngược như vậy?

- Tuyết Bằng, tiếp theo nên làm thế nào, ta nghĩ cũng không cần ta nói gì nữa đâu ha?

Lão tổ Lôi Sư Tử nhất tộc cười híp mắt nói.

Ánh mắt Tuyết Bằng tràn ngập vẻ không cam lòng nhưng hắn vẫn chắp tay nói.

- Thỏ Tuyết nhất tộc ta rút lui khỏi lần thám hiểm di tích này.

- Tuyết Bằng, ngươi cũng đừng cảm thấy mình bị thiệt thòi.

Xa xa vang lên một giọng già nua, không phải lão tổ Hỏa Điểu nhất tộc thì còn ai?

Tuyết Bằng nhìn về phía phát ra tiếng nói.

Toàn bộ cao thủ Hoả Điểu nhất tộc cơ hồ đề đã đến nơi này.

- Ai cũng không thể cam đoan di tích của Yêu Nguyệt có trân bảo, lỡ như ở bên trong gặp phải nguy hiểm thì sao?

Lão tổ Hoả Điểu nhất tộc cười híp mắt nói.

- Đúng vậy, Tuyết Bằng, chúng ta là vì tốt cho Thỏ Tuyết nhất tộc các ngươi thôi.

Lão tổ Lôi Sư Tử nhất tộc cũng châm chọc nói.

Tuyết Bằng cảm thấy trên mặt nóng hừng hực.

Hắn ra lệnh cho cao thủ Thỏ Tuyết nhất tộc

- Chúng ta trở về.

Nơi này có nguy hiểm?

Nói đùa cái gì?

Bên người cao thủ Thiên Bảng lúc nào chả có chiến linh Siêu Thoát cảnh bảo hộ.

Yêu Nguyệt có mạnh hơn còn có thể có hơn mức này sao?

Cao thủ Thỏ Tuyết nhất tộc cũng ý thức được tiếp tục ở lại nơi này chính là tự rước lấy nhục.

Mà đúng lúc cao thủ Thỏ Tuyết nhất tộc chuẩn bị rời khỏi, Diệp Hạo lại nhìn qua Tuyết Mạt hỏi.

- Ngươi có muốn đi vào không?

- Sao vậy?

Tuyết Mạt không hiểu hỏi.

- Ta hỏi ngươi có muốn đi vào không?

Diệp Hạo nói khẽ.

- Muốn.

Làm sao Tuyết Mạt lại không muốn đi vào chứ?

Phải biết đây chính là di tích của Yêu Nguyệt.

Đi vào có khi còn có thể có được truyền thừa cường đại nữa.

- Ngươi đi theo ta.

Diệp Hạo nói xong liền dắt tay Tuyết Mạt.

Tuyết Mạt bị giật mình.

- Diệp công tử, ngươi đừng nói giỡn.

Đang ở trong tình trạng nào rồi?

Sao có thể đùa giỡn được chứ?

Nhưng có một cỗ lực lượng nhu hoà dẫn dắt Tuyết mai đi tới phía cửa.

- Nhân tộc?

Kiếm Vân hừ lạnh một tiếng nói.

- Nơi này không phải là nơi mà ngươi nên đến.

Ánh mắt Diệp Hạo rơi vào trên người Kiếm Vân.

- Ngươi lặp lại lần nữa thử xem.

Kiếm Vân đang định nói, bỗng hắn mãnh liệt cảm nhận được một sức mạnh cường thế rơi vào trên người hắn.

Phốc!

Kiếm Vân phun một ngụm máu tươi ngay tại chỗ.

Sau đó dưới vẻ mặt khiếp sợ của toàn trường mà quỳ xuống.

- Làm sao có thể?

- Tu vi của bọn họ đều là Thần Hoàng cảnh tầng thứ mười mà?

- Kiếm Vân không phải là cao thủ trên Thiên Bảng sao?

Kiếm Vân nhìn Diệp Hạo, trong lòng dâng lên một trận sóng to gió lớn.

- Ngươi là ai?

Ầm!

Hắn trái tim ầm vang nổ tung, Kiếm Vân giống như một con chó mà ngã trên mặt đất, từ trong miệng của hắn không ngừng trào ra máu tươi, hắn giãy dụa một câu cũng không nói được.

Toàn trường đều bị một màn này hù dọa.

Ai cũng không ngờ cường đại như Kiếm Vân khi ở trong tay Diệp Hạo lại không chịu nổi một kích.

- Ngươi và tên này hình như rất quen thuộc?

Lúc này Diệp Hạo nhìn về phía Hỏa Đồng.

Hỏa Đồng vội vàng lui về phía sau mấy bước.

- Ta không quen Kiếm Vân.

Lúc này Hỏa Đồng làm sao dám thừa nhận hai người bọn hắn là bạn tốt chứ?

- Đi dò đường đi.

Diệp Hạo chỉ cửa vào di tích nói.

Sắc mặt Hỏa Đồng thay đổi mấy lần.

- Tuân mệnh.

Diệp Hạo quá cường đại.

Hỏa Đồng cảm thấy xếp hạng của Diệp Hạo chí ít cũng phải trên ba trăm hoặc hơn thế nữa.

Khi Hoả Đồng đi tới của di tích, Diệp Hạo đột nhiên nghĩ đến một chuyện, hắn hét to về phía Hạo Thiên.

- Nghe nói ngươi muốn giáo huấn ta?

Sắc mặt Hạo Thiên trở nên trắng bệch.

- Không có.

- Không có?

Anh mắt Diệp Hạo lướt qua một tia trào phúng.

Hạo Thiên lập tức quỳ ở trước mặt Diệp Hạo.

- Diệp công tử, đều là do tiện nhân Tuyết Lai kia xúi giục, bản thân ta tuyệt đối không hề có ác ý gì với ngươi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận