Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 437: Dệt Hoa Trên Gấm

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần



----------------------------------

- Trọng Kiếp nhị chuyển?

Võ Đào nghe thế nghĩ nghĩ một chút nói.

- Vậy khi tu vi cậu đến Trọng Kiếp nhị chuyển thì có thể chống lại cường giả mạnh cỡ nào?

- Trừ phi Trọng Kiếp thất chuyển trở đi, nếu không tôi là vô địch trong Trọng Kiếp cảnh.

Diệp Hạo trầm ngâm một chút rồi đáp.

- Cậu vượt cảnh chiến đấu cách xa nhau như thế à.

Võ Đào ngạc nhiên nói.

- Tôi chỉ mới nói chiến lược của bản thân thôi.

Diệp Hạo nhìn Võ Đào một cái nói.

- Ngược lại, ông dĩ nhiên cũng đã tiến vào Trọng Kiếp cảnh nha.

- Trọng Kiếp cảnh tôi đây đứng trước mặt cậu chỉ như cặn bã.

Võ Đào cười khổ nói ra.

- Chính xác.

Diệp Hạo gật đầu.

Không nói đến Tâm Ma, vẻ vẹn chỉ có tự thân chiến lực của Diệp Hạo có thể vô tư đánh Võ Đào thành thế nào cũng được.

- Cậu không thể chừa cho tôi một chút mặt mũi à?

- Ha ha.

Diệp Hạo không khỏi cười nói.

- Ông còn nhớ rõ năm đó tôi đã nói gì với ông không?

- Nói gì?

Võ Đào khẽ giật mình hỏi lại.

- Tôi đã nói sẽ đưa Ám Tinh môn lên cấp độ Tam tông Lục môn.

Diệp Hạo chậm rãi nói ra.

Nghe vậy, trong lòng Võ Đào lập tức dâng lên một ngọn lửa nóng.

- Tôi vẫn luôn tin tưởng cậu sẽ làm được điều đó, nhưng tôi không ngờ chưa tới hai năm cậu đã bắt đầu thực hiện rồi.

Võ Đào có chút thổn thức nói.

Võ Đào cảm thấy quyết định sáng suốt nhất đời này của mình chính là bảo Diệp Hạo làm môn chủ Ám Tinh môn.

Dù Diệp Hạo thông qua át chủ bài mới uy lâm toàn bộ giới tu đạo, nhưng vẫn có thể thấy tốc độ trưởng thành của Diệp Hạo hiện giờ, nếu muốn chân chính uy lâm, thời gian sẽ lâu sao?

- Ông đã từng nói qua Ám Tinh môn nếu có một kiện Tiên Bảo thì tốt hơn đúng không?

Diệp Hạo nói khẽ.

- Ông biết rõ hiện tại Ám Tinh môn có bao nhiêu Tiên Bảo không?

Lời Diệp Hạo nói khiến ánh mắt Võ Đào sáng lên.

- Chẳng lẽ có hai kiện sao?

- Trong tay Phiên Phiên có hai kiện.

Diệp Hạo ha ha cười nói.

- Về phần đến cùng có bao nhiêu kiện, bản thân ông tự đoán đi.

Võ Đào mừng như điên.

Tiên Bảo!

Tại sao Tam Tông Lục Môn lại cao cao tại thượng như vậy, vì những tông môn này có Tiên Bảo a.

Chỉ cần có Tiên Bảo, cho dù cao thủ Trọng Kiếp cảnh cũng có thể bộc phát ra chiến lực cấp Chân Tiên.

Võ Đào biết trong tay Diệp Hạo có một kiện ngũ sắc Bảo tháp, nói cách khác hiện tại Ám Tinh môn có ít nhất ba kiện Tiên Bảo.

Nghĩ tới đây, Võ Đào thật sự không biết nên nói cái gì.

Hạnh phúc đến quá đột ngột.

Võ Đào cứ mơ màng như vậy mà đến Ám Tinh môn, lúc này ông mới kịp phản ứng.

- Thiếu Tông chủ.

Đệ tử Ám Tinh môn đều kính sợ nhìn Diệp Hạo.

Bởi vì cảnh một người Diệp Hạo trấn áp toàn bộ giới tu đạo cao tầng Ám Tinh môn đều ở đó, cao tầng khi trở về bắt đầu hào hứng kể chuyện này cho đám đệ tử.

Lúc này đệ tử Ám Tinh môn mới ý thức được Thiếu Tông chủ đã phát triển đến cấp độ này.

Diệp Hạo đi vào đại điện Ám Tinh môn, ngoại trừ bốn vị thái thượng trưởng lão cho dù trưởng lão Nguyên Anh cảnh cũng không dám bước vào bên trong.

Tại sao?

Không có tư cách!

Diệp Hạo quét qua bốn vị Thái Thượng trưởng lão một cái nói.

- Chúc mừng bốn vị đặt chân đến Trọng Kiếp cảnh.

- Tất cả đều do Thiếu tông chủ bồi dưỡng.

Bốn vị Thái Thượng trưởng lão nào dám dành công a.

Diệp Hạo khẽ mỉm cười nói.

- Giới tu đạo không phải ai cũng có tư cách đặt chân đến Trọng Kiếp cảnh đâu.

Nói đến đây Diệp Hạo dừng một chút nói tiếp.

- Tôi ở đây không có gì tốt cho mọi người, vậy đành giúp mọi người tăng thêm một cảnh giới nữa đi.

Lời nói Diệp Hạo vừa rơi xuống, một đạo nhân uân chi khí chia thành năm phần, phân biệt tiến vào trong cơ thể của Võ Đào cùng bốn vị Thái thượng trưởng lão.

Hiện tại Diệp Hạo cũng không còn quan tâm tới vấn đề tài nguyên.

Ngộ đạo thụ đưa cho hắn Tiên Thạch, luận đẳng cấp cũng đã vượt qua nhân uân chi khí, bởi vậy Diệp Hạo giữ lại những Lưu ly chi khí này cũng chả làm được gì.

Hơn nữa Tiên Thạch còn có 10 vạn mai a!

Qua một đoạn thời gian, tu vi Võ Đào cùng bốn Đại trưởng lão tăng lên vùn vụt, đợi đến tăng trưởng đến cực hạn rồi từng người đều đột phá.

- Trọng Kiếp nhị chuyển.

Võ Đào cảm thụ chân nguyên cuồn cuộn như thủy triều trong cơ thể, khuôn mặt lộ vẻ khó có thể tin được.

Bởi vì theo Võ Đào phỏng đoán phải tầm 10 năm nữa mình mới có thể đột phá cảnh giới này.

- Đa tạ thiếu tông chủ.

Bốn đại Thái thượng trưởng lão sau khi đột phá vội vàng cảm tạ Diệp Hạo.

Loại tình huống này nếu xuất hiện ở tông môn khác quả thực không thể tưởng tượng được.

Thái thượng trưởng lão cao cao tại thượng cho dù tông chủ muốn không cho mặt mũi thì cũng chả thèm cho tý nào, nhưng hiện tại bốn Thái thượng trưởng lão lại hành lễ với Thiếu Tông chủ.

- Thiếu Tông chủ, tôi cảm thấy đây là thời điểm cậu tiếp quản Ám Tinh môn.

Lúc này một vị Thái thượng trưởng lão nói ra.

Lời nói này lập tức được mọi người tán đồng.

Diệp Hạo hơi lắc đầu nói.

- Chờ một lúc nữa.

- Lấy tu vi của Thiếu tông chủ hiện giờ chẳng lẽ còn lo lắng người khác không phục sao?

Một vị Thái thượng trưởng lão khác nói.

- Ai dám không phục lão phu chính là người đầu tiên chụp chết hắn.

- Tôi còn chưa trưởng thành đến mức khiến toàn bộ tu đạo giới kiêng kị.

Diệp Hạo nhẹ nhàng lắc đầu giải thích.

- Qua một đoạn thời gian nữa, tôi chuẩn bị ở trần thế cảm ngộ tâm cảnh, tới thời điểm đó tôi sẽ một bước tăng tu vi mình, khi đó tôi sẽ cân nhắc đến việc kế nhiệm môn chủ Ám Tinh môn, đồng thời lúc đó tôi cũng sẽ cưới Phiên Phiên.

- Song hỉ lâm môn a.

Võ Đào kinh hỉ nói.

- Đúng vậy, đến lúc đó chúng ta sẽ chuẩn bị chu đáo hôn lễ của Thiếu Tông chủ.

Diệp Hạo cười nói.

- Nhiệm vị kế tiếp của mọi người là phải cố gắng tăng tu vi.

Vừa nói xong, trước mặt Võ Đào cùng bốn Thái thượng trưởng lão xuất hiện một lá cây.

- Đây là?

Võ Đào đưa tay cầm chiếc lá, từ mảnh lá cây này ông cảm nhận được lực lượng của đại đạo.

- Ngộ Đạo Diệp.

Diệp Hạo nhìn Võ Đào nói.

- Lúc mọi người tu luyện hãy lấy lá cây này đặt ở mi tâm mình.

- Ngoài ra, ở đây còn có 100 mai Ngộ Đạo diệp, Võ Đào, ông hãy ban thưởng cho đệ tử ưu tú trong tông môn.

Diệp Hạo nói, trước mặt Võ Đào lần nữa xuất hiện 100 mai ngộ đạo diệp.

- 100 mai ngộ đạo diệp này đối với mấy người cũng vô dụng, chỉ có tu vi dưới Nguyên Anh kì mới có thể sử dụng.

Diệp Hạo nói đến đây cũng đứng lên, mà ngay lúc này Diệp Hạo nhìn về nơi xa.

- Phiên Phiên sao lại tới đây?

- Em tới để dệt hoa trên gấm.

Lời Đường Phiên Phiên vừa dứt, cô cũng đã xuất hiện bên người Diệp Hạo.

- Dệt hoa trên gấm?

Diệp Hạo tức khắc hiểu ra.

- Trước đó tôi thấy trong tay tông chủ và bốn vị Thái thượng trưởng lão đều không có binh khí nào, ở chỗ Phiên Phiên tôi có một ít binh khí không biết mấy vị có thích hay không?

Đường Phiên Phiên nói đến đây trong đại điện xuất hiện trên trăm Pháp bảo thượng phẩm đủ loại.

Trong những Pháp bảo thượng phẩm này nhiều nhất là linh kiếm.

- Thượng phẩm pháp bảo.

- Tất cả đều là thượng phẩm Pháp bảo sao?

- Trời ơi.

- Thiếu phu nhân, chúng tôi thật sự có thể tùy chọn sao?

Một Thái thượng trưởng lão run rẩy bật thốt.

Toàn bộ Ám Tinh môn ngoại trừ Tông chủ Võ Đào có một Trung Phẩm linh bảo, cho dù bốn đại Thái thượng trưởng lão chỉ dùng Linh bảo hạ phẩm, có thể nói pháp bảo yếu kém đã ảnh hưởng đến sức chiến đấu của bọn họ.

Nhưng đây cũng là chuyện không còn biện pháp nào.

Ai bảo thời gian Ám Tinh môn thành lập quá ngắn làm chi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận