Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2054: Thượng Cổ Cường Giả Tề Tĩnh

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

----------------------

Nhưng mà Thiên Phồn dù sao cũng là cường giả Đệ Nhất Cảnh.

Dù bị Trần Nguyệt Lan chiếm thượng phong cũng không đến mức mất lý trí.

Thần hồn chi lực giữa mi tâm hắn hóa thành một đạo sát phạt chi quang kinh khủng chém về phía Trần Nguyệt Lan.

Lúc Sát phạt chi quang phun trào ra thì nháy mắt ba động của nó khiến toàn bộ kinh hãi.

Bọn họ chỉ cảm thấy linh hồn đều đang run rẩy, giờ khắc này bọn họ chỉ có thể thần phục.

Bán Thần chi uy.

Kinh khủng như vậy.

Nhưng mà bọn họ thấy được điều gì.

Bọn họ nghe Trần Nguyệt Lan hừ lạnh một tiếng, đạo kinh khủng sát phạt chi quang kia đã hóa thành hư vô trong khoảnh khắc.

Như vậy cũng chưa là gì , mi tâm Thiên Phồn bị sóng âm xuyên thủng, máu tươi chảy ròng ròng.

-Chuyện gì thế này?

-Thiên Phồn không phải cường giả Đệ Nhất Cảnh à ?

- Dưới chân Thiên Phồn còn có Đệ Nhất Cảnh pháp bảo đó.

-Chẳng lẽ chiến kiếm không tự động bảo vệ chủ sao?

Toàn bộ tu sĩ có cảm giác mông lung.

Điều này không giống như lẽ thường mà họ biết .

Bọn họ không cách nào tưởng tượng được một nữ tử thoạt nhìn không nguy hiểm gì lại có thể kinh khủng đến mức này?

Hoàn toàn không có đạo lý!

Trần Nguyệt Lan nhìn sắc mặt Thiên Phồn sợ hãi trước mặt cũng không mảy may biến hóa.

Đúng lúc này Trần Nguyệt Lan cảm ứng được cái gì.

Một khắc sau một đạo thanh âm già nua từ trong thức hải Thiên Phồn vang lên.

-Bây giờ ngươi dừng tay còn có thể giữ được một mạng, nếu không đợi chút nữa ta sẽ chém ngươi thành muôn mảnh.

- Chém ta thành muôn mảnh?

Trần Nguyệt Lan cười lạnh nói

-Ta cũng phải nhìn ngươi chém ta thành muôn mảnh như thế nào ?

Nói đến đây hai con ngươi nàng toát ra hai đạo hàn quang, sau đó trong thức hải Thiên Phồn truyền đến một thanh âm thảm thiết.

Là Trần Nguyệt Lan đánh vỡ nát thần niệm vị đang ẩn trong thức hải Thiên Phồn kia.

Lúc này hai con ngươi Thiên Phồn chảy ra hai hàng huyết lệ.

-Ngươi tiêu rồi, cho dù ngươi chạy trốn tới chân trời góc biển, sư tôn ta cũng sẽ chém ngươi thành muôn mảnh.

Thiên Phồn nhìn Trần Nguyệt Lan trong mắt hiển thị hận ý cùng cực.

-Thiên Phồn, đến bây giờ ngươi vẫn chưa ý thức được người đang đứng trước mặt ngươi là ai sao ?

Lúc này Mộ Dung Tinh không nhịn được nói .

-Mặc kệ nàng có thân phận gì cũng khó thoát chết.

Thiên Phồn chắc chắn lấy nói.

-Ta hi vọng đợi chút nữa ngươi còn có thể nói câu này.

Mộ Dung Tinh ha ha cười nói.

Đúng lúc này chân trời xa xôi vọt tới một đạo kinh khủng ba động phô thiên cái địa, mơ hồ có thể nhìn thấy một tôn cái thế tồn tại đang điên cuồng chạy đến.

-Tề Tĩnh đến.

-Ba động như vậy ngoại trừ Tề Tĩnh ra thì còn ai ?

-Nữ tử trước mặt này đúng là xui xẻo.

-Xui xẻo ? Chẳng lẽ ngươi cảm thấy nữ tử này đơn giản?

-Dưới con mắt bàn dân thiên hạ mà dám xuất thủ như vậy , ngươi cảm thấy nàng sẽ không có bối cảnh gì sao?

Trần Nguyệt Lan nhìn thoáng qua Hạo Nguyệt :

-Còn nhớ hôm qua ta nói gì không ?

-Cái gì?

Hạo Nguyệt vừa nói đến đây thì nhìn thấy Trần Nguyệt Lan hai tay kết ấn, sau đó một đại hải rộng lớn phảng phất từ cửu thiên rủ xuống, tràn ngập khiến toàn bộ Thiên Địa vì khí tức của nó mà sợ hãi.

Đúng lúc này khoảng cách Tề Tĩnh và Đông Hoa Thành cũng đã không đủ ba ngàn dặm.

Xoát!

Đầu đại hải rộng lớn này uy thế hung mãnh vọt về phía Tề Tĩnh .

Khoảnh khắc Tề Tĩnh ngăn cản, trong mắt hiển thị vẻ chấn kinh.

Hắn thấy rõ ràng.

Tu vi Trần Nguyệt Lan chỉ có Đệ Nhị Cảnh trung kỳ a!

Nàng làm sao có thể là đối thủ của mình?

Phải biết hắn dù gì cũng là tồn tại Đệ Tam Cảnh trung kỳ.

Tề Tĩnh không biết chiến lực Trần Nguyệt Lan cũng đã có thể giết được Đệ Tam Cảnh hậu kỳ, hơn nữa nàng tu luyện ngoại trừ các loại đỉnh cấp thần thông ra còn có thần thuật, bởi vậy cho dù Đệ Tam Cảnh cực hạn, nàng cũng tự tin có thể chiến thắng.

Lại càng không cần phải Đệ Nhị Cảnh trung kỳ như Tề Tĩnh.

Hãn Hải Quyền cường hãn từng lớp từng lớp đánh vào .

Lần thứ nhất ngươi ngăn không được, đợt thứ hai cũng đừng nghĩ tới nữa .

Tề Tĩnh lần thứ nhất đã bị chấn động lui về phía sau mười mấy mét, đợt thứ hai tiến đến thì thối lui đến hơn ngàn mét.

-Sao có thể?

-Hạo Nguyệt không khỏi trừng lớn hai mắt .

Trong lòng Hạo Nguyệt, Tề Tĩnh là chí cao vô thượng.

Dù cường giả thế hệ trước cũng không có mấy người là đối thủ của hắn.

Nhưng hiện tại Hạo Nguyệt thấy được cái gì?

Tề Tĩnh bị Trần Nguyệt Lan áp chế.

Đúng lúc này đợt thứ ba công kích phủ xuống.

Tề Tĩnh rốt cuộc không ngăn cản được ngay tại chỗ phun ra một ngụm máu tươi.

Thân thể Hắn lảo đảo lui lại.

Nhưng mà từng đợt từng đợt cứ thế mà đánh đến.

-Dừng tay.

Tề Tĩnh nhìn thấy cảnh này rối rít la lớn.

Trần Nguyệt Lan không những không dừng tay, mà còn đang khắc hoạ phù văn giữa không trung.

-Đây là cái gì?

-Trận Đạo phù văn.

-Nói chính xác hơn đây là Không Gian Trận Đạo phù văn.

-Đệ Tam Cảnh Trận Sư?

-Nếu nói như vậy Tề Tĩnh hôm nay hơn nữa sẽ bị vẫn lạc ở đây.

Nghe như thế Thiên Phồn rốt cuộc không thể bình tĩnh được nữa .

-Ngươi muốn làm gì?

Nhìn thấy Trần Nguyệt Lan không để ý bản thân Thiên Phồn lại nói

-Làm như vậy ngươi có được lợi ích gì ?

-Ồn ào.

Trần Nguyệt Lan hừ lạnh một tiếng.

Thiên Phồn khẻ run phun một cái, phun ra ba ngụm máu tươi, co quắp người ngồi xuống đất.

-Các hạ, chuyện lần này do ta lỗ mãng.

Mắt thấy sóng công kích thứ tư muốn phủ xuống, Tề Tĩnh vội vàng nói.

Trần Nguyệt Lan không đáp.

-Các hạ, không phải muốn đuổi cùng giết tuyệt sao ?

Tề Tĩnh mới vừa nói đến đây thân thể liền bị hãn hải che mất, ba lần hô hấp sau , Tề Tĩnh máu me khắp người vọt ra, sau đó bỏ chạy không hề nhìn lại .

Tề Tĩnh đánh hơi được nguy cơ tử vong.

Hắn ý thức đến nếu không trốn thì bản thân hơn phân nửa sẽ vẫn lạc tại đây.

Nhưng Tề Tĩnh còn chưa trốn được bao xa bị một cơn sóng đánh cho lật.

A!

Mắt thấy nhục thân xuất hiện đầy vết rạn, Tề Tĩnh không thể không thiêu đốt một giọt tinh huyết.

Trong cơ thể Nhân Tộc, tinh huyết chỉ có ba giọt.

Bởi vậy có thể tưởng tượng tinh huyết trân quý đến cỡ nào .

Trừ phi liên quan đến sống chết, nếu không thì không có ai lại vận dụng tinh huyết.

Tinh huyết hóa thành năng lượng to lớn tràn vào vào tứ chi bách hài Tề Tĩnh, trên người hắn tràn ngập uy thế thậm chí còn mạnh hơn so với đỉnh phong thời kỳ ba phần, nhưng lúc này Tề Tĩnh vẫn lựa chọn bỏ chạy.

Đúng !

Bỏ chạy!

Toàn bộ tu sĩ há mồm trợn mắt đồng thời nhìn vẻ mặt Trần Nguyệt Lan thì vô cùng ngưng trọng.

Nếu có sức đánh một trận thì Tề Tĩnh làm sao có thể làm ra chuyện mất mặt như vậy .

Không nghi ngờ gì Tề Tĩnh rất rõ ràng dù trạng thái này vẫn không thể là đối thủ của Trần Nguyệt Lan.

Như vậy, Trần Nguyệt Lan đáng sợ đến mức nào?

Thế nhưng rất nhanh trong mắt Tề Tĩnh đã lộ ra vẻ chấn kinh.

Bởi vì thiêu đốt một giọt tinh huyết rồi mà hắn vẫn không thoát được phạm vi công kích .

Mắt thấy năng lượng giọt tinh huyết kia hao phí một nửa thì Tề Tĩnh không thể không thiêu đốt thêm một giọt, mà thiêu đốt xong giọt tinh huyết này thì dáng vẻ Tề Tĩnh trở nên vô cùng già nua.

Cả người thoạt nhìn tựa hồ nháy mắt như đã đến tuổi già, trên dưới toàn thân như tràn ngập một cỗ tử khí âm u.

-Tề Tĩnh tiêu rồi .

- Đời này cũng không có khả năng tiến thêm nữa.

-Liên tục tổn thất hai giọt tinh huyết, dược tài nào có thể bù đắp?

-Ai có thể nghĩ tới thượng cổ Tề Tĩnh cao cao tại thượng lại đi đến nông nổi này .

Bạn cần đăng nhập để bình luận