Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1316: Đưa ngươi

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên; Hám Thiên Tà Thần

-----------------------

Thạch Hải Nham tuy làm người ta chán ghét.

Nhưng hắn vẫn có bản lĩnh.

Kinh nghiệm và kỹ xảo của làm cho không ít Luyện Khí Sư ở đây đều cảm thấy hưởng thụ.

Sau Thạch Hải Nham là Mạc Vinh Thu, sau Mạc Vinh Thu là Tô Nhất Phỉ.

Đợi ba người đều trình bày một lần, đám người mới yên lặng trải nghiệm.

Lúc này, Mạc Vinh Thu lại nhìn chằm chằm Diệp Hạo nói:

- Có bản lãnh hôm nay ngươi luyện chế ra Cực Phẩm Pháp Bảo đi.

- Nếu ta có thể luyện chế được thì sao?

Diệp Hạo cười híp mắt hỏi.

- Nếu ngươi luyện chế được, sau này không cần giao tiền.

Mạc Vinh Thu mới vừa nói đến đây chú ý thấy Trần Đại Tráng, Thạch Hải Nham, Tô Nhất Phỉ nhìn về phía bản thân, vội nói:

- Hắn phải nộp bao nhiêu tiền cứ trừ vào thù lao của ta .

Lúc này, ba người Trần Đại Tráng, Thạch Hải Nham, Tô Nhất Phỉ mới thu hồi ánh mắt.

Ngươi đánh cược không phải không thể.

Nhưng đừng ảnh hưởng lợi ích người khác.

- Nếu ngươi luyện chế không ra thì làm sao?

- Vậy thì sau này ta sẽ nộp gấp đôi Tiên Thạch.

- Ngươi nói đó.

- Đúng vậy.

- Ta đợi xem ngươi chết như thế nào?

Mạc Vinh Thu không biết với tu vi Luyện Khí của Diệp Hạo, cho dù Tuyệt Phẩm Pháp Bảo cũng có thể luyện được.

Lại càng không cần phải nói Cực Phẩm Pháp Bảo cấp thấp hơn so với Tuyệt Phẩm Pháp Bảo.

Diệp Hạo luyện chế rất nhẹ nhàng.

Giống như đang đùa giỡn.

Hắn không biết ngay khi hắn luyện chế hộ oản có hơn mười Thế Lực theo dõi hắn.

- Luyện chế hộ oản nhẹ nhàng như vậy, thực lực vị này chỉ sợ ở Kim Cấp.

- Chỉ cần nhìn vị này lần này có thể lại luyện chế ra Cực Phẩm Cấp hay không, nếu có thể luyện chế ra Cực Phẩm Cấp ta nhất định phải lôi kéo.

- Cực Phẩm Cấp Pháp Bảo không phải theo tùy tiện có thể luyện chế được, trong tay vị này chỉ sợ nắm giữ lấy truyền thừa Luyện không kém.

Ngay khi những Thế Lực này thảo luận, trên kháng đài, Kỷ Hiểu Thiên mạnh mẽ đánh Kỷ Thi Lan bên cạnh.

- Như ý lang quân tốt như vậy sao ngươi không nắm giữ?

- Ngọc Cấp dù cường đại thì có gì hữu dụng đâu?

Kỷ Thi Lan trầm ngâm một chút nói:

- Nếu hắn có thể luyện chế ra Kim Cấp Cực Phẩm Pháp Bảo, ta không nói hai lời gả cho hắn.

- Đại Tiểu Thư của ta ơi, ngươi cảm thấy nếu nhân gia nếu có thể luyện chế ra Kim Cấp Cực Phẩm Pháp Bảo, còn có thể coi trọng ngươi à?

Kỷ Hiểu Thiên liếc Kỷ Thi Lan một cái.

Thời gian cứ như vậy từng giây trôi qua.

Đợi khi Ngô Duy Trung tuyên bố kết thúc, từng đạo quang trạch xuất hiện trên đỉnh đầu Luyện Khí Sư.

- Kim sắc.

Kỷ Hiểu Thiên hoảng sợ nói.

- Cực Phẩm Pháp Bảo.

Kỷ Thi Lan cũng kinh trụ.

Hai người bọn hắn không ai nghĩ đến Diệp Hạo thật luyện chế được Cực Phẩm Pháp Bảo.

Bên này, Mạc Vinh Thu nghẹn họng trân trối nhìn thật lâu không nói được lời.

- Nhớ kỹ tiền đặt cược.

Diệp Hạo nhìn Mạc Vinh Thu xoay người rời đi.

- Chậm đã.

Mạc Vinh Thu gọi.

- Chuyện gì?

- Ngày mai ngươi có đánh cược nữa hay không?

- Có thể.

Diệp Hạo quay người, nhìn Mạc Vinh Thu:

- Nhưng mà ta muốn tăng cược gấp mười lần.

- Gấp mười lần có ý tứ gì?

Sắc mặt Mạc Vinh Thu biến hóa nói.

- Mỗi ngày không phải ta phải thanh toán năm ngàn Tiên Thạch sao?

Diệp Hạo nhàn nhạt nói:

- Nếu ta thua mỗi ngày thanh toán năm vạn Tiên Thạch.

- Ngươi —— ngươi —— ngươi cho rằng ta sợ ngươi?

Mạc Vinh Thu cảm thấy Diệp Hạo quá ngông cuồng.

Ngọc Cấp Cao Giai có chút không rõ ràng.

Nhưng mà, Ngọc Cấp Thất Phẩm, Ngọc Cấp Bát Phẩm, Ngọc Cấp Cửu Phẩm.

Theo lý mà nói, khảo hạch ngày mai hẳn là Ngọc Cấp Thất Phẩm Pháp Bảo, ai có thể đảm bảo giám khảo sẽ ra đề là Ngọc Cấp Cửu Phẩm đây?

Dựa theo hắn suy đoán, Luyện Khí tu vi của Diệp Hạo hẳn là Ngọc Cấp Cao Giai.

Lui một bước, dù Diệp Hạo có Luyện Khí tu vi cao hơn Ngọc Cấp Cao Giai cũng không thể thông qua khảo hạch này.

Ngọc Cấp có Ba mươi ba Chuyển a!

Hải tuyển sẽ không khảo hạch đến ba mươi ba Chuyển.

Bình thường chỉ có thể khảo hạch đến Ngọc Cấp thập chuyển.

Mạc Vinh Thu không cảm thấy tu vi Luyện Khi của Diệp Hạo ở Ngọc Cấp cao thâm bao nhiêu, nếu cao thâm như vậy thì làm sao có thể là Tán Tu?

Sau lưng của hắn chắc chắn đã sớm có thân ảnh Thế Gia.

Mạc Vinh Thu không nghĩ qua Diệp Hạo là Kim Cấp Luyện Khí Sư.

Nếu Diệp Hạo là Kim Cấp Luyện Khí Sư còn đến nơi này làm gì?

Đầu có vấn đề hả?!

Nhưng hắn không biết đầu Diệp Hạo không phải có vấn đề, hắn chỉ muốn đến đây chơi đùa.

- Quyết định như vậy đi.

Diệp Hạo cười nói.

Nhìn thấy Diệp Hạo rời đi, không biết tại sao trong lòng Mạc Vinh Thu có một dự cảm không tốt.

Có thể vô duyên vô cớ mà biến mất một lần hai lần. Nhưng không thể vô duyên vô cớ mà biến mất nhiều lần.

Lần này Diệp Hạo không chơi biến mất.

Kết quả, hắn bị ngăn chặn.

Lần này, có hơn hai mươi nhà ném ra ngoài cành ô liu với Diệp Hạo, nhưng những Thế Lực này đều bị Diệp Hạo cự tuyệt.

Sau khi cự tuyệt những cái Thế Lực kia, Diệp Hạo nhìn thấy hai thiếu nữ.

Không phải Kỷ Thi Lan và An Kỳ thì là ai đây?

- Diệp Công Tử, không biết ngươi có muốn đi dạo phố với ta hay không?

Kỷ Thi Lan nhẹ giọng hỏi.

- Kỷ tiểu thư, không cần làm những chuyện bản thân cảm thấy khó xử, dung mạo ngươi rất xinh đẹp, sau này chắc chắn sẽ tìm được lang quân như ý.

Diệp Hạo khẽ mỉm cười nói.

Sắc mặt Kỷ Thi Lan biến hóa.

Diệp Hạo cự tuyệt mình sao?

- Ta biết.

Ánh mắt Kỷ Thi Lan lóe lên nói.

Kỷ Thi Lan có cao ngạo của mình.

Hiện tại, Diệp Hạo thật rất cường thế, nhưng có thể cường thế bao lâu?

Không đến Kim Cấp không vào được tầm mắt của cô.

- Diệp Công Tử, đây là lễ vật lần trước ngươi nhờ ta đưa cho Thi Lan.

Diệp Hạo ngẩn người.

Khi hắn chú ý tới Cấm Chế trên hộp gấm còn chưa phá thì ý thức được các cô căn bản chưa mở hộp gấm ra xem.

- Cho ngươi.

Diệp Hạo cười nói.

- Ta lấy không hay lắm a?

An Kỳ kinh ngạc nói.

- Chỉ là một phần lễ vật nhỏ mà thôi.

Diệp Hạo nhún vai nói:

- Tốt, cáo từ.

An Kỳ cầm lễ vật bất đắc dĩ nhìn về phía Kỷ Thi Lan.

- Ta sẽ không nhận lễ vật của hắn đâu?

Kỷ Thi Lan tức giận nói.

Cô có thể không giận sao?

Hôm nay cô chủ động hẹn Diệp Hạo, cô cảm thấy bản thân hạ mình hết sức, Diệp Hạo không nói cảm động đến rơi nước mắt, nhưng cũng không nên cự tuyệt.

- Được rồi.

An Kỳ tiện tay cất hộp gấm vào trong túi càn khôn.

Sau đó, hai nàng Lan dạo phố mua mấy bộ y phục rời mới trở về nhà.

Mới vừa đến đại sảnh thấy phụ thân An Bình thở dài.

- Phụ thân, có chuyện gì thế?

An Kỳ nhẹ giọng hỏi.

- Chỉ là chuyện làm ăn thôi.

An Bình nhìn An Kỳ một chút nói.

- Phụ thân nói đi, con có thể giúp một tay!

- Tài chính trong nhà xảy ra vấn đề, hiện tại cần tám trăm vạn.

Nghe được cái số này, An Kỳ run lên một cái.

- Tám trăm vạn?

- Đúng vậy.

An Bình rầu rĩ không vui .

Nhìn thấy bộ dáng ưu sầu của phụ thân, An Kỳ trầm ngâm một chút lấy toàn bộ Tiên Thạch trong túi càn khôn ra.

- Phụ thân, những năm này con để dành được năm vạn Tiên Thạch, người cầm ứng trước đi.

An Kỳ nhìn An Bình nói.

- Năm vạn cũng làm không được cái gì.

- Con còn có một chút Pháp Bảo.

An Kỳ nói rồi cầm toàn bộ Pháp Bảo trong túi càn khôn ra:

- Những Pháp Bảo vụn vặt lẻ tẻ còn có thể bán bốn đến năm vạn.

- Con cất đi.

An Bình lắc đầu:

- Để cha suy nghĩ biện pháp.

Mười vạn tám vạn có thể giải quyết cái gì?

Cái gì cũng không giải quyết được!

An Kỳ trầm mặc lại, một lát sau tìm kiếm túi càn khôn của mình, cô muốn nhìn xem có đồ quý giá hay không?

Bạn cần đăng nhập để bình luận