Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3167: Con Đường Mới

- Lại đến.

Ánh mắt Diệp Hạo sáng rực nói.

- Lại đến.

Thôi Phán cười lớn nói.

Ngang tay?

Làm sao có thể?

Cả Diệp Hạo và Thôn Phán đều khó có thể tiếp nhận kết quả này.

Hai bóng người lại lần nữa đụng vào nhau.

Bọn họ đánh nát ngôi sao, bọn họ đụng nát sông núi, bọn họ xoắn nát kim cổ.

Hai đại vương giả, không ngừng chém giết.

Diệp Hạo triệu hoán ra Thiên Địa Lư Đồng, hắn mang theo Thiên Địa Lư Đồng tiêu diệt tất cẳ.

Toàn thân Thôi Phán tràn ngập ánh sáng sâu thẳm, từ nơi sâu xa còn có tiếng gào thét của thần linh.

Hắn gặp chiêu phá chiêu.

Lại qua một ngàn chiêu, Thôi Phán cũng chịu đựng không nổi mà phun ra một ngụm máu tươi.

Thân thể hắn lung lay sắp đổ, trong cơ thể đã rỗng tuếch.

Chém giết trong thời gian dài khiến hắn đã đến trạng thái khô kiệt.

Nhưng Diệp Hạo vẫn thẳng tắp như tùng, nhìn qua vẫn còn có sức tái chiến.

- Ta thua rồi.

Thôi Phán có chút khổ sở nói.

Cuối cùng vẫn bại sao?

Nghe vậy Diệp Hạo thở dài một hơi.

Bây giờ Diệp Hạo đúng thật vẫn còn sót lại lực lượng, nhưng hắn cũng không kiên trì được quá lâu.

Lục Phán nói không sai, Thôi Phán rất mạnh.

- Hiện tại ngươi có thể nói ra ngươi yêu cầu của mình.

Thôi Phán nhìn Diệp Hạo nói.

- Ta cần ngươi cùng ta diễn một màn kịch.

Diệp Hạo trịnh trọng nói.

Khi Diệp Hạo nói ra yêu cầu của mình, sắc mặt Thôn Phán vô cùng đặc sắc.

- Ngươi cũng thật hung ác.

- Coi như ta thiếu ngươi một nhân tình.

Diệp Hạo hết sức nghiêm túc nói.

- Chuyện nhân tình ngươi đừng nói, Thôi Phán ta nói được làm được.

Thôi Phán lắc đầu nói.

- Cứ dựa theo ngươi nói mà làm.

Lúc Diệp Hạo và Thôi Phán giao thủ, hắn đã để chiến khôi thứ hai của mình phong toả toàn bộ không gian xung quanh.

Hắn không muốn bị bại lộ lần giao thủ này.

Bây giờ thực lực chiến khôi thứ hai của Diệp Hạo đã đạt đến Kim Thế cảnh trung kỳ, hơn nữa Diệp Hạo tự tin trong cảnh giới Kim Thế cảnh trung kỳ này chắc chắn là cường giả.

Có hắn phong tỏa, người khác muốn thấy được, cũng không thể nào.

Nhưng phía bên ngoài có rất nhiều tu sĩ bí mật nhìn trộm.

Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, chiến khôi thu lại phong toả, đám người cũng nhìn thấy cảnh tượng đại chiến của hai người.

Sau một khắc nguyên một đám đều lên tiếng kinh hô.

- Làm sao có thể?

- Thôi Phán thất bại.

- Ngươi xem khí tức của Tinh Hà đi, hắn cũng không dễ chịu gì.

- Nhưng nhìn thương thế của hai người, Thôi Phán rõ ràng đã bại.

- Trong mười đại chí tôn, Tinh Hà không phải đứng thứ nhất đấy chứ?

- Xếp thứ nhất thì đã sao? Một thời gian nữa không phải cũng bị thanh toán sao?

- Đáng tiếc.

Khi một vài cường giả trong bóng tối thảo luận, mọi người thấy Diệp Hạo đi tới trước mặt Thôi Phán vung một cái tát.

Chuyện gì thế này?

Sao Diệp Hạo lại dám tát Thôi Phán?

- Đến cùng ngươi có đưa Địa Tàng dịch cho ta không?

- Ta đã nói rồi, ta không có.

Thôi Phán tức giận nói.

- Hôm nay nếu ngươi không đưa cho ta một trăm cân Địa Tàng dịch, ngươi cũng đừng mơ tưởng yên ổn mà rời khỏi.

- Ngươi có bản lãnh thì giết chết ta.

Thôi Phán nảy sinh ác độc.

- Ngươi . . . .

Diệp Hạo nói xong liền động thủ rút ra bản nguyên của Thôi Phán.

Toàn trường xôn xao.

Diệp Hạo thật quá tàn nhẫn!

Thôi Phán dù gì cũng là vương giả của Địa Phủ.

Chẳng lẽ hắn không sợ đắc tội với Địa Phủ sao?

Bất quá đám người vừa nghĩ tới Địa Phủ cũng sẽ ra tay với Nhân tộc, trong lòng bọn hắn cũng trở nên bình thường lại.

Cũng đã đến lúc này, còn cần phải quan tâm nó sao?

Đợi đến khi Diệp Hạo kéo ra một phần mười bản nguyên của Thôi Phán, hắn cũng không thể chịu đựng nổi.

- Ta cho, ta cho.

- Sớm nói như vậy không phải đã tốt rồi sao?

Diệp Hạo cười híp mắt nói ra.

Thôi Phán ném cho Diệp Hạo một bình ngọc nói.

- Đây là hai cân Địa Tàng dịch.

- Ta nói là một trăm cân.

- Ta đi đâu để tìm ra một trăm cân chứ?

Thôi Phán nói không nên lời.

Ngay sau đó Diệp Hạo liền động thủ tiếp tục rút ra bản nguyên của hắn.

- Dừng tay, dừng tay.

Thôi Phán gấp gáp hô.

- Nghĩ thông suốt rồi?

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

- Bây giờ ta không có nhiều Địa Tàng dịch như vậy, chờ khi ta trở lại Địa Phủ rồi đưa cho ngươi.

- Ngươi chắc chứ?

- Ta chắc chắn.

Lúc này Diệp Hạo mới thả Thôi Phán ra.

- Nhớ kỹ, ngươi thiếu nợ ta chín mươi tám cân Địa Tàng dịch.

Thôi Phán hậm hực nhìn Diệp Hạo một cái rồi xoay người rời đi.

- Lần này Tinh Hà đã hoàn toàn đắc tội với Thôi Phán rồi.

- Thôi Phán dù gì cũng là vương giả trong chí tôn, bây giờ lại bị đánh thẳng mặt trước mặt mọi người, ngươi cảm thấy Thôi Phán sẽ không trả thù sao?

- Tinh Hà vì một chút tài nguyên mà phát rồ.

- Đúng vậy, hắn cho rằng dựa vào một chút tài nguyên còn có thể xoay người hay sao?

Chuyện Nhân tộc bị hủy diệt đã được định sẵn.

- Cuối cùng hắn vẫn còn quá trẻ.

Diệp Hạo không nhìn những cường giả đang núp bóng kia mà trực tiếp đi thẳng đến Thiên Cung.

Kỳ thật trước đó vài ngày Chung chủ Thiên Cung cũng hối thúc Diệp Hạo tiến đến.

Sau khi Diệp Hạo đến Thiên Cung, Cung chủ Thiên Cung và các cao tầng tông môn liền triệu kiến hắn.

- Diệp Hạo, ngươi định tính thế nào? Cung chủ Thiên Cung nhẹ giọng hỏi.

- Tử chiến.

Diệp Hạo không chút do dự mà nói.

- Ngươi phải biết ngươi không thay đổi được gì.

Cung chủ Thiên Cung lắc đầu nói.

- Ngươi cần phải ẩn núp, đợi đến lúc thời cơ chín mùi lại báo thù cho chúng ta.

- Thiên cung muốn tử chiến?

Từ lời nói của Cung chủ Thiên Cung, Diệp Hạo nhận ra được ý định của họ.

- Thiên cung là thế lực ngũ cấp của Nhân tộc, lúc này làm sao có thể lùi bước?

Cung chủ Thiên Cung nhẹ nhàng nói.

Người khác có thể lùi bước, nhưng Thiên cung không thể.

Thiên cung nếu trốn đi, vậy Nhân tộc cũng trở nên rời rạc.

- Thiên cung đã lưu lại hạt giống, về phần chúng ta, phải xông lên phía trước.

Khắp khuôn mặt Chính Đức đều là vẻ kiên nghị.

- Tinh Hà, ta cảm thấy ngươi nên ẩn núp.

Châu Ngọc nhẹ nhàng nói.

- Chúng ta dù có chết hay không cũng không thay đổi được cục diện gì, nhưng nếu ngươi chết, Nhân tộc coi như mất hy vọng.

- Không sai.

Đúng lúc này thanh âm vang lên trong đại điện, là một lão giả người mặc đạo bào xuất hiện.

- Bái kiến tiền bối.

Diệp Hạo vội vàng hành lễ nói.

Người tới là Chưởng môn Côn Lôn, Thái Dịch.

- Tinh Hà, trong mười đại chí tôn, thực lực của ngươi dù không phải mạnh nhất cũng không xê xích gì nhiều, tương lai một khi ngươi trở thành Chúa Tể cũng chính là vương giả trong hàng ngũ đó.

Thái Dịch nghiêm túc nói.

- Lần này ta tới đây là để dẫn ngươi vào mật cảnh Côn Lôn.

- Ý tốt của tiền bối ta xin nhận.

Diệp Hạo cự tuyệt.

Trốn đi?

Diệp Hạo làm không được!

- Mật cảnh Côn Lôn ta kết nối với một nền văn minh hoàn toàn mới.

Thái Dịch chậm rãi nói.

- Văn minh hoàn toàn mới?

Diệp Hạo giật mình.

- Không sai, văn minh hoàn toàn mới.

Thái Dịch nghiêm mặt nói.

- Những năm này trong những tu sĩ Côn Lôn tiến về bên kia chỉ có một người quay trở lại, hắn chỉ để lại mấy lời rồi chết đột ngột.

- Vì sao những tu sĩ còn lại không trở về?

- Chết rồi, nghe đệ tử kia nói phía bên kia thông đạo có một khảo nghiệm, nếu không thông qua được khảo nghiệm sẽ chết, mà đệ tử trở về kia chính là một thiên kiêu tuyệt thế của Côn Lôn, hắn thuận lợi thông qua khảo nghiệm, đáng tiếc rằng bị thiên kiêu bên đầu thông đạo kia trấn áp, trước khi vẫn lạc hắn đã cố gắng đến hơi thở cuối cùng để trở về.

Bạn cần đăng nhập để bình luận