Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2519: Diệp Vô Địch Hiện Thân

- Ngươi có thể ngăn cản không?

Đường Phiên Phiên bí mật truyền âm nói.

- Phệ hồn nhãn thuật là một trong thập đại nhãn thuật, nhưng thiên nhãn của ta cũng sẽ không kém bao nhiêu.

Diệp Hạo thấp giọng nói.

Ánh mắt Đường Phiên Phiên lóe lên. Sẽ không kém bao nhiêu?

Vậy cũng có nghĩa là thiên nhãn của Diệp Hạo vẫn kém hơn một chút?

Trên thực tế cũng như thế. Thiên nhãn của Diệp Hạo mặc dù có thể đạt tới cấp bậc Thần Hoàng đỉnh phong, đó là bởi vì hắn lấy dương nhãn làm cơ sở, lại sáp nhập vào trên trăm loại nhãn thuật. Nhưng vô luận là dương nhãn, hay là hơn trăm loại nhãn thuật kia so với Hoàng cấp đỉnh phong vẫn quá thấp. Nhưng nhãn thuật vốn không có bao nhiêu, nhãn thuật đẳng cấp cao lại càng hiếm hoi nên Diệp Hạo tin tưởng nếu có thể lấy được ba Ngũ Môn Thần Hoàng cao cấp nhãn thuật, uy năng của thiên nhãn chắc chắn sẽ tiến hóa lên không hề kém hơn bất luật nhãn thuật cấp độ nào.

- Diệp Hạo là huynh đệ của Vô Thượng ta, ai nhằm vào hắn chính là nhằm vào ta.

Vô Thượng quét mắt bốn phía một cái lạnh lùng nói.

Toàn trường xôn xao!

Vô Thượng nói cái gì?

Diệp Hạo là huynh đệ của hắn?

Vô Thượng cũng mới giáng lâm sao lại có thể trở thành huynh đệ của Diệp Hạo được?

Nhưng cuối cùng bây giờ bọn họ cũng hiểu vì sao Diệp Hạo lại không hề quan tâm đến Mục Dương Thạc.

Cần quan tâm sao?

Mục Dương Thạc cùng lắm chỉ là quản lý cho phòng đấu giá Thông Thiên mà thôi. Mà lại là thiếu tông chủ Thông Thiên tông a. Thân phận hai bên một trên trời một dưới đất.

Mục Dương Thạc u oán nhìn Diệp Hạo.

Mẹ nó. Ngươi nói sớm ngươi là huynh đệ của Vô Thượng chẳng phải là xong sao?

Lúc đấy ta nào còn dám động vào ngươi chứ?

Anh mắt Diệp Hạo lóe lên. Hôm qua khi Vô Thượng Tiên nhìn thấy Diệp Hạo còn vô cùng khách khí, giống như gặp lại bằng hữu bình thường lâu ngày không gặp vậy. Diệp Hạo có thể cảm giác được trong lời nói của Vô Thượng Tiên luôn ẩn chứa một tầng xa cách, đây cũng là lý do vì sao Diệp Hạo lại không hề ở lại lâu.

Nhưng hôm nay thái độ của Vô Thượng Tiên đối với mình lại biến hóa rõ ràng, phải biết Vô Thượng Tiên nói một câu này dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của hàng trăm người. Sau này nếu ai nhằm vào Diệp Hạo, Vô Thượng Tiên cũng không thể trơ mắt đừng nhìn được.

Bằng không hắn sẽ bị đâm cột sống?

- Thái độ của Vô Thượng Tiên tại sao lại thay đổi như vậy?

Đường Phiên Phiên bí mật truyền âm nói.

- Ta nghĩ Vô Thượng Tiên có lẽ đã điều tra được cái gì đó rồi.

Diệp Hạo trầm ngâm một chút nói.

Lần này Vô Thượng đi tới chỗ Diệp Hạo, trên mặt mang nụ cười hiền hòa nói.

- Diệp huynh, ta xử lý như vậy ngươi hài lòng không?

- Hài lòng.

Diệp Hạo gật đầu.

- Đợi chút nữa nếu ngươi đấu giá được cái gì cuối cùng chỉ cần trả 50% là được.

Vô Thượng nhẹ nhàng nói.

- Chỉ mong ngươi đừng để chuyện này trong lòng.

- Làm như vậy không được.

Diệp Hạo vội nói.

- Chúng ta là huynh đệ, đừng nói những lời xa lạ như thế.

Vô Thượng ôm vai Diệp Hạo mỉm cười nói.

Nhìn Diệp Hạo kề vai sát cánh cùng Vô Thượng tu sĩ bốn phía đều có một loại cảm giác ngơ ngác. Nhìn tình hình trước mắt Diệp Hạo cũng không hề đơn giản a. Không phải ai cũng có thể trở thành huynh đệ của Vô Thượng.

Vô Thượng đại biểu thế lực một phương. Ngươi nếu muốn dung nhập vào điều kiện tiên quyết là bờ vai ngươi cũng phải giống như Vô Thượng vậy.

Vô Thượng an bài cho đám người Diệp Hạo một căn phòng lớn nhất, hắn lại gọi thị nữ ở phòng đấu giá đưa tới một chút hoa quả rượu ngon trân quý rồi mới rời khỏi.

- Diệp thúc, tại sao ngươi lại quen biết được với Vô Thượng?

Liên Y tò mò hỏi.

Thân phận Vô Thượng thực sự quá tôn quý. Thông Thiên tông chính là thế lực đỉnh cấp. Thân phận thiếu tông chủ cho dù là Thần Vương các đại vương triều cũng không dám lên mặt trước mặt hắn.

- Chúng ta quen nhau từ khi ở hạ giới.

Diệp Hạo nói khẽ.

- Hạ giới?

Liên Y khẽ giật mình nói.

- Không biết là thế giới nào?

Diệp Hạo cười cười không trả lời.

Lúc này Liên Y mới nhận ra bản thân quá đường đột. Vấn đề này dính đến căn cơ cùng truyền thừa của mình, trừ phi là người thân nhất, bằng không ai lại đi nói lung tung chứ?

Ngay sau đó Đường Phiên Phiên lập tức dời đi chủ đề. Nhìn chúng nữ líu ra líu ríu Diệp Hạo cũng chìm đắm tầm thần để kim thân luyện hóa đám người Thần Vương đi theo Phi Ưng. Bọn họ cũng có thể luyện hóa thành bản nguyên Thần vương a.

Qua tầm mười lăm phút đồng hồ con mắt Liên Y bỗng nhiên phát sáng lên, một đôi mắt xinh đẹp của nàng nhìn về một phía bên dưới. Đường Phiên Phiên cũng nhìn theo ánh mắt của Liên Y.

Một thân ảnh người mặc hắc bào đầu đội nón lá xuất hiện trong tầm mắt của nàng, thân ảnh kia rất cẩn thận mà dò xét bốn phía. Dù không thấy rõ tướng mạo của hắn nhưng Đường Phiên Phiên chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra người này chính là Diệp Vô Địch.

- Vô Địch, con trai của ta.

Hai mắt Đường Phiên Phiên trở nên ẩm ướt. Diệp Hạo cũng có chút xúc động, nhưng hắn không nói gì.

- Ta muốn đi gặp Vô Địch.

Đường Phiên Phiên nhìn Diệp Hạo nói.

- Hiện giờ không phải lúc.

Diệp Hạo trầm giọng nói.

- Vô Địch chính là con của ngươi đấy.

Đường Phiên Phiên đỏ hồng mắt nói.

- Đợi đến lúc hắn buông bỏ kiêu ngạo của mình xuống mới được trở về.

Diệp Hạo nghiêm túc nhìn Đường Phiên Phiên nói.

- Tiềm năng của Vô Địch bây giờ chỉ là Thần Vương trung giai, nhưng Thiên Thiên đã sớm đặt chân đến nửa bước đại năng, ngươi làm như vậy có công bằng với Vô Địch không?

Đường Phiên Phiên tranh luận nói.

Chung Cẩm Thành cùng Tô Ngữ Nhi liếc nhau, đều từ trong mắt đối phương thấy sự ngạc nhiên. Tiềm năng của Diệp Thiên Thiên là Nửa bước đại năng?

Làm sao có thể?

- Không liên quan tới việc có công bằng hay không.

Diệp Hạo lạnh lùng nói.

- Trong tầm mắt của Vô Địch cả đời này chỉ là Thần Vương cảnh, nhưng chỉ cần ta muốn bất cứ lúc nào cũng có thể tăng tiềm năng của hắn lên Thần Vương cao giai, Thần Vương đỉnh phong.

- Ngươi.

Đường Phiên Phiên cảm thấy Diệp Hạo quá lạnh lùng.

- Đường di, ta cảm thấy việc Diệp thúc thúc làm vô cùng chính xác.

Liên Y nhìn thấy hai vị này đang rùm beng vội nói.

- Liên Y, sao ngươi lại giúp hắn chứ?

Lúc này Đường Phiên Phiên vô cùng cần một minh hữu, nhưng khiến nàng không ngờ rằng Liên Y lại làm phản rồi.

- Đường di, Long Tam là người của ta.

Liên Y nói khẽ.

- Long Vệ?

Đường Phiên Phiên khẽ giật mình nói.

- Đúng vậy, Long Vệ.

Liên Y nhìn Đường Phiên Phiên nghiêm túc nói.

- Long Tam nói cho ta biết Vô Địch vẫn kiêu căng khó thuần, những năm này tính cách của hắn cũng không thay đổi được bao nhiêu.

Đường Phiên Phiên ngây ngẩn cả người.

- Nếu bây giờ ngươi nói cho Vô Địch biết Viêm Hoàng tông là do Diệp thúc sáng lập, ta không cảm thấy như vậy sẽ tốt với Vô Địch.

Liên Y nói tiếp.

- Vô Địch là con của ngươi sao?

Tô Ngữ Nhi nhẹ giọng hỏi.

- Đúng vậy.

- Thế lực nào?

- Tuyên Cổ vương triều.

- Tuyên Cổ vương triều Vô Địch Thần Vương?

- Ngươi biết?

- Vô Địch Thần Vương thực sự quá nổi tiếng, ta làm sao có thể không biết được chứ?

Tô Ngữ Nhi nói đến đây liền ngậm miệng lại.

- Sau ta cảm thấy trong câu nói của ngươi còn có ý khác vậy?

Diệp Hạo nghi ngờ hỏi.

- Cái này…hắc hắc.

Tô Ngữ Nhi ngại ngùng nói.

- Có lời gì ngươi cứ nói đi.

- Diệp Vô Địch lấy tên Vô Địch Thần Vương thật sự đã đắc tội không biết bao nhiêu người. Theo ta được biết nếu không phải là nhờ Thiên Túng vương triều bí mật che chở, Tuyên Cổ vương triều sớm đã bị vây công.

Tô Ngữ Nhi chần chờ một chút vẫn nói.

Thiên Túng vương triều chiếm toàn bộ khu vực xung quanh Tuyên Cổ vương triều, bởi vậy các thế lực khác nếu muốn nhằm vào Tuyên Cổ vương triều đầu tiên phải đánh được Thiên Túng vương triều đã. Đây cũng là sự bảo hộ của Thiên Túng vương triều đối với Tuyên Cổ vương triều.

Bạn cần đăng nhập để bình luận