Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3189: Đủ Chưa

- Người mạnh nhất Vô Khuyết đại lục nghe nói là Hạo Vương, Cự Nhân tộc.

Đại Miêu nhìn Diệp Hạo nói.

- Võ hồn của Hạo Vương là địa cấp trung giai.

- Địa cấp trung giai, vậy có nghĩa là tu vi của hắn cao nhất sẽ là Hợp Thần cảnh đỉnh phong?

- Đúng vậy.

- Nói cách khác Vô Khuyết đại lục ngay cả một Thần Vương cũng không có?

Diệp Hạo có chút trợn mắt há hốc mồm mà nói.

Xem ra Khương Sùng Minh thật sự đã truyền tống hắn tới một nơi cực kỳ an toàn.

Mẹ nó, toàn bộ đại lục đều không có ai là đối thủ của hắn.

- Có lẽ vậy.

Đại Miêu nói đến đây liền hỏi dò.

- Công tử, tu vi của ngươi là gì?

- Thần Vương.

Diệp Hạo thuận miệng nói.

Đám người Đại miêu liếc nhau một cái, đều từ trong mắt đối phương thấy được tia chấn kinh.

Thần Vương?

Nói cách khác bây giờ Diệp Hạo chính là người mạnh nhất Vô Khuyết đại lục?

- Giới thiệu cho ta một chút về Đệ Nhất Vực.

Diệp Hạo ngồi xuống hỏi.

- Vô Khuyết đại lục ở rìa Đệ Nhất Vực, bởi vậy văn minh tu hành nơi này bị rớt về phía sau.

Đại Miêu nhẹ nhàng nói.

- Đệ Nhất Vực tổng cộng có chín ngàn chín trăm chín mươi chín đại lục, mà những đại lục này chia làm ba cấp độ đại lục hạ đẳng, đại lục trung đẳng, đại lục thượng đẳng.

- Đại lục hạ đẳng là chỉ các nơi hoang vu, cũng chính là các đại. lục không có Thần Vương trấn giữ; tài nguyên tu hành của đại lục trung đẳng tương đối phong phú, có vài thậm chí là mấy chục Thần Vương toạ trấn; đại lục thượng cấp chính là thánh địa tu hành, trong đó cho dù là Thần Hoàng cũng có không ít.

- Vậy Cấm Kỵ cấp thì sao?

- Đệ Nhất Vực hình như không có nhân vật cấp bậc này.

Tiểu Bạch lắc đầu.

Nghe đến đây Diệp Hạo cảm khái.

Trình độ tu hành của Đệ Nhất Vực thực sự quá kém.

- Điều mà thị nữ của ngươi nói đã là quá khứ rồi.

Đúng lúc này Lăng Vũ từ ngoài đi vào, nàng lạnh nhạt nói.

- Quá khứ?

Diệp Hạo khẽ giật mình.

- Thiên địa đang không ngừng khôi phục, Hạo Vương Cự Nhân tộc đã đột phát đến Hợp Thần cấp.

Lăng Vũ nhìn Đại Miêu một cái rồi dời ánh mắt lên trên người Diệp Hạo.

- Ngươi biết bố trí hộ sơn đại trận không?

- Biết.

Diệp Hạo gật đầu.

- Vậy ngươi đi giúp Ma Vương cung chúng ta bố trí, được không?

Lăng Vũ trầm mặc một hồi rồi mở miệng nói.

- Không.

Khiến Lăng Vũ không ngờ rằng Diệp Hạo thế mà cự tuyệt.

- Ngươi nói cái gì?

Lăng Vũ cau mày nói.

- Ta chỉ là một tên ở rể mà thôi.

Diệp Hạo nhàn nhạt nói.

- Ta không hứng thú bố trí hộ sơn đại trận gì đó cho các ngươi.

- Ma Vương cung nếu sập, đối với ngươi cũng không có chỗ tốt.

- Ma Vương cung có rất nhiều điểm yếu, ngươi cho rằng chỉ có mỗi một vấn đề về hộ sơn đại trận thôi sao?

Diệp Hạo liếc Lăng Vũ một cái nói.

- Rất nhiều điểm yếu? Vậy ngươi thử nói xem, đó là điểm yếu gì?

Ánh mắt Lăng Vũ lóe lên nói.

- Thứ nhất, lúc phát sinh hỗn loạn, tu sĩ Ma Vương cung tự mình tự chiến, ngươi biết trạng thái này nghĩa là gì không? Có nghĩa là kỷ luật bọn họ lỏng lẻo; thứ hai, cả đường ta đến nơi này đều không hề nhìn thấy trạm gác ngầm, trạm gác ngầm ngươi hiểu không? Nếu một tông môn ngay cả trạm gác ngầm cũng không có, lỡ có người có ý xấu ẩn vào, hậu quả thế nào các ngươi không chịu nổi đâu; thứ ba…

Nói đến đây Diệp Hạo ngừng lại.

- Được rồi, không nói nữa, điểm yếu của Ma Vương cung các ngươi có quá nhiều, dùng ba ngày ba đêm để nói cũng không hết,

Vừa rồi thần niêm hắn quét qua, hắn phát hiện nơi này làm sao có thể là tông môn được chứ?

Rõ ràng là một ổ thổ phỉ.

- Vậy ngươi nói đi, ta rửa tai lắng nghe.

Lăng Vũ cảm thấy hứng thú nói.

- Lúc này tiểu thư nhà ngươi tới ngủ với ta?

Diệp Hạo ngáp một cái hỏi.

- Ngươi nghĩ tiểu thư nhà ta sẽ đi ngủ cùng ngươi?

Lăng Vũ không khỏi nở nụ cười.

- Có phải ngươi quá ngây thơ rồi không?

- Là ý gì?

- Tiểu thư nhà ta sở dĩ tìm ngươi là muốn chặn miệng của thiên hạ.

- Thì ra là như vậy.

Diệp Hạo vuốt nhẹ cằm.

- Được rồi, ngươi có thể đi.

Lăng Vũ nhìn Diệp Hạo một cái thật sâu rồi quay người rời khỏi.

Sau khi Lăng Vũ rời khỏi, Song Đầu Lang Vương hấp tấp chạy tới.

- Chủ nhân, có muốn ta ăn tươi nuốt sống người nói năng lỗ mãng với ngươi không?

Diệp Hạo tiện tay cho hắn một cái tát.

- Xen vào việc của người khác, đi giữ cửa.

Song Đầu Lang Vương ủy khuất rời đi.

- Công tử, tu vi của ngươi cao như vậy, vì sao muốn ở rể?

Đại Thố không hiểu hỏi.

- Thú vị.

Câu trả lời của Diệp Hạo khiến Đại Thố trong lúc nhất thời không nên biết trả lời thế nào?

Thú vị?

Còn có thể như vậy nữa sao?

Nhưng vừa nghĩ tới tu vi của Diệp Hạo, trong lòng đám người Đại Thố cũng bình thường trở lại.

. . .

Nửa đêm, khi Diệp Hạo đang nằm trên giường nghỉ ngơi, cửa phòng bị đẩy mạnh ra, Từ Viện Viện đi thẳng vào bên trong trước vẻ khiếp sợ của Đại Thố.

Đại Thố hoảng loạn mặc quần áo vào.

Ánh mắt Từ Viện Viện không khỏi rơi vào trên người Đại Thố.

- Ngươi là ai?

- Ta . . . Ta . . .

Bị Từ Viện Viện nhìn chằm chằm, Đại Thố có cảm giác rợn cả tóc gáy.

- Đại Thố là thị nữ mà ta vừa mới mua hôm nay.

Diệp Hạo nhìn Từ Viện Viện nói.

- Ngươi tới đây làm cái gì?

- Ngươi ra ngoài.

Từ Viện Viện nhìn Đại Thố nói.

Đại Thố vội vàng rời khỏi.

Từ Viện Viện nhìn Diệp Hạo một hồi nói.

- Ngươi phải biết ta đã tốn một viên Phá Cảnh đan mới mua được về.

- Có cần phải nói thẳng ra như vậy không?

Diệp Hạo cau mày nói.

- Ta chỉ đang trình bày sự thật thôi.

Từ Viện Viện trầm giọng nói.

- Ngươi nên biết rõ thân phận của bản thân.

- Sau đó thì sao?

- Khi không có lệnh của ta, ngươi không được phép lăn lộn với nữ nhân khác.

- Đây là tự do của ta.

- Ta đã nói, ngươi là do ta mua được.

Từ Viện Viện nổi giận nói.

- Cho ngươi.

Diệp Hạo ném cho Từ Viện Viện một bình ngọc.

Từ Viện Viện nghi ngờ nhận lấy.

Khi nàng mở bình ngọc ra, thần đan bên trong khiến nàng phải kinh ngạc.

- Nhất phẩm Phá Cảnh đan.

Nhất phẩm Phá Cảnh đan bàn về giá trị phải gấp năm lần nhị phẩm.

- Không sai.

Diệp Hạo lạnh nhạt nói.

- Hiện tại ta có thể chuộc thân chưa?

- Không đủ.

Từ Viện Viện nhìn Diệp Hạo một hồi nói.

- Trong tay ta có hôn thư của ngươi.

- Nếu như vậy…

Diệp Hạo nói xong lại ném cho Từ Viện Viện một loại quả đỏ rực.

- Cái này đủ chưa?

- Đây là . . . ?

Sắc mặt Từ Viện Viện lập tức thay đổi.

Từ một quả này tản ra sinh cơ mãnh liệt.

Những năm này Từ Viện Viện chứng kiến rất nhiều đại dược Sinh Thần cảnh, tuy nhiên chưa có thứ nào có thể so được với loại quả mà Diệp Hạo đưa.

- Sinh Vận quả.

Diệp Hạo nhìn Từ Viện Viện nói.

- Sinh Vận quả?

Từ Viện Viện không biết hỏi.

- Được rồi, dù nói cho ngươi, ngươi cũng không hiểu.

Diệp Hạo lạnh nhạt nói.

- Chờ ngươi đặt chân đến Sinh Thần cảnh thì sử dụng Sinh Vận quả, nó sẽ giúp ngươi tăng nội tình.

- Sao ngươi lại có tài nguyên cấp bậc này?

Ánh mắt Từ Viện Viện nhìn Diệp Hạo hoàn toàn thay đổi.

- Có một số việc, ngươi không nên biết thì hơn.

Diệp Hạo liếc Từ Viện Viện một cái nói.

- Tạm thời ta mượn chỗ ngươi một thời gian ngắn, đến lúc đó ta sẽ rời đi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận