Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2524: Tuyên Cổ Hoàng Triều

- Ngươi đấy, ta phải nói ngươi như thế nào đây?

Vô Thượng lắc đầu bất đắc dĩ.

Nhưng Vô Thượng cũng không thể nói Diệp Hạo không nên bỏ nhiều Thần Vương dịch được. Bằng không sẽ cô phụ lòng tốt của Diệp Hạo.

Diệp Hạo lấy ra một túi càn khôn đưa cho Mục Dương Thạc, thần niệm Mục Dương Thạc quét một lần liền đưa cho Diệp Hạo một túi càn khôn.

- Những vật ngươi đấu giá được đều ở trong.

Diệp Hạo gật đầu một cái rồi thu vào.

- Đi thôi, Diệp huynh, ta đã đặt trước một bàn ở nhà hàng Thiên Hạ, chúng ta phải đi uống một bữa thật sảng khoái.

Vô Thượng chủ động mời. Vô Thượng lấy lòng, Diệp Hạo làm sao có thể từ chối được?

Rượu qua ba lần cơm qua năm món Vô Thượng vừa cười vừa nói.

- Diệp huynh, không ngờ ngươi thuộc Triệu Tổ nhất mạch?

Tâm thần Diệp Hạo khẽ động. Hắn rốt cuộc hiểu rõ vì sao Vô Thượng lại lấy lòng hắn rồi.

Thì ra là tra ra lai lịch của mình?

- Triệu Tổ tiền bối trợ giúp ta, nhưng ta không phải thuộc Triệu Tổ nhất mạch.

Diệp Hạo cảm thấy vẫn nên nhấn mạnh một lần.

- Diệp huynh, lời này của ngươi thật không thành thật gì hết.

Vô Thượng cười hắc hắc nói.

- Nếu ngươi không thuộc Triệu Tổ nhất mạch, vì sao Chu Tổ lại tọa trấn ở Viêm Hoàng tông, Triệu Vị Ương vì ngươi trợ uy hò hét chứ?

- Ta nói ta và Triệu Vị Ương có quan hệ tốt, ngươi có tin không?

Diệp Hạo nhìn Vô Thượng nghiêm túc nói.

Vô Thượng hỏi ngược lại Diệp Hạo.

- Diệp huynh, ngươi có biết Tuyên Cổ hoàng truyền chuẩn bị phủ xuống không?

Vô Thượng bỗng nhiên nói.

- Tuyên Cổ hoàng triều?

Diệp Hạo một lảo đảo. Diệp Vô Địch sáng lập là Tuyên Cổ vương triều a?

- Vẻ mặt của ngươi là sao vậy?

- Ta nhớ hình như Tây Vực có một Tuyên Cổ vương triều?

- Chỉ có thể nói là cái tên sáng lập ra Tuyên Cổ vương triều muốn chết, nếu Tuyên Cổ hoàng triều giáng lâm mà Tuyên Cổ vương triều còn chưa đổi tên, chắc chắn chỉ vài phút sau sẽ bị diệt toàn bộ.

Vô Thượng cười lạnh nói.

- Tuyên Cổ hoàng triều rất mạnh sao?

Đường Phiên Phiên nghiêm túc nói.

- Tuyên cổ trường tồn, ngươi nói có mạnh không?

Vô Thượng trịnh trọng nói.

- Lão tổ tông Tuyên Cổ hoàng triều là Nửa bước đại năng hay cấm kỵ?

- Ta cũng không biết lão tổ tông Tuyên Cổ hoàng triều có thể đi tới một bước kia hay không?

Vô Thượng trầm giọng nói.

- Năm đó khi ta là Thần Hoàng cảnh vị kia đã bế quan trùng kích đại năng cảnh.

- Tuyên Cổ hoàng triều giáng lâm làm cái gì?

- Nghe nói Tuyên Cổ hoàng triều phát hiện ra một thế giới hỗn độn, nhưng thế giới hỗn độn kia chỉ có Thần Vương cảnh trở xuống mới được đặt chân.

- Ý của ngươi là Tuyên Cổ hoàng triều đến nhờ chúng ta trợ giúp bọn họ mở ra thế giới kia?

- Đúng vậy.

- Tài nguyên sau khi lấy được sẽ chia như thế nào?

- Hẳn là chia năm năm.

- Lời như vậy còn tốt.

Diệp Hạo gật đầu nói.

- Chỉ là không biết sẽ giáng lâm khi nào?

- Cũng không còn nhiều năm nữa đâu.

- Vậy đến lúc đó chúng ta cùng đi.

- Được....

Sau khi rời khỏi nhà hàng Đường Phiên Phiên bất an nói.

- Diệp Hạo, Vô Địch phải làm sao bây giờ?

- Giao cho ta.

Diệp Hạo suy nghĩ một chút nói.

- Ngươi nhất định phải khuyên Vô Địch sửa lại tên vương triều đấy.

Đường Phiên Phiên vô cùng lo âu nói.

- Yên tâm đi.

Diệp Hạo an ủi.

Thanh Phong lâu!

Trong một gian Diệp Vô Địch tự rót tự uống. Tâm tình của hắn thật sự không hề tốt. Chuyện hôm nay đã kích thích hắn. Trước kia Diệp Vô Địch cảm thấy mình cũng không tệ, nhưng bây giờ hắn mới phát hiện giữa rừng Chân Long mình cùng lắm chỉ làm một người bình thường.

- Uống rượu giải sầu sao?

Đúng lúc này bên trong gian phòng im lặng xuất hiện một bóng người. Diệp Vô Địch sợ hãi hết hồn. Đợi đến lúc thấy rõ là ai ánh mắt mới lộ ra sợ hãi lẫn vui mừng.

- Diệp Thiên sư huynh.

Dù thế nào Diệp Vô Địch cũng không ngờ ở đây lại có thể đụng phải học sinh Nam Đẩu học viện ở Nam Vực, Diệp Thiên sư huynh.

Diệp Hạo ngồi xuống. Diệp Vô Địch vội vàng ngồi dậy rót rượu cho Diệp Hạo.

- Diệp Thiên sư huynh, sao ngươi biết ta ở đây?

Diệp Vô Địch tò mò hỏi.

- Vừa nãy ở phòng đấu giá ta thấy ngươi.

Diệp Hạo nói xong hít hà nước trong chén rượu, sau đó nhẹ nhàng nhấp một ngụm.

- Vị cũng bình thường.

Diệp Vô Địch lập tức đỏ mặt.

Một vò rượu này có giá đến mấy chục vạn đấy. Sao khi đến trong miệng Diệp Hạo lại là bình thường vậy?

Diệp Hạo như không hề chú ý lấy ra một vò rượu cổ.

- Nếm thử cái này đi.

Diệp Vô Địch trầm ngâm một chút cũng mở ra miệng bình, sau một khắc một mùi rượu nồng nặc tràn ngập ra.

- Đây là rượu gì?

Diệp Vô Địch kinh ngạc nói.

- Ly Thương tửu.

Diệp Hạo thản nhiên nói.

- Ly Thương tửu?

Diệp Vô Địch ngạc nhiên hô.

Ly Thương tửu là một loại rượu lâu đời do tửu phường sản xuất. Hàng năm chỉ bán ra 100 vò, hơn nữa chỉ nhận đặt trước, nói cách khác nếu thân phận của ngươi không đủ, dù cho ngươi có tiền cũng mua không được. Hơn nữa giá cả của Ly Thương tửu cũng khiến rất nhiều tu sĩ chùn bước.

Vì sao?

Chỉ một vò này mà có giá tận 10 ức. Diệp Vô Địch đã sớm nghe qua danh tiếng củ Ly Thương tửu, thế nhưng cho tới nay cũng không hề mua được. Rót ra một chén, mùi hương lan ra bốn phía tỏa ra ánh sáng lung linh. Uống một ngụm rượu, nỗi buồn ly biệt cùng dâng lên trong tròng.

Ánh mắt Diệp Vô Địch lộ ra thần sắc mê ly, phải đi qua mười lăm phút đồng hồ trong mắt mới khôi phục được thanh tỉnh.

- Ly Thương tửu quả nhiên danh bất hư truyền.

- Ngươi chỉ cảm giác được nỗi buồn thương cảm ly biệt thôi sao?

Diệp Hạo thản nhiên nói.

Diệp Vô Địch giật mình, ngay sau đó tinh tế cảm thụ.

Lần này cảm thụ Diệp Vô Địch mới biến sắc. Hắn phát hiện tâm cảnh của mình trong lúc vô hình đã được viên mãn.

- Cái này.

- Ly Thương tửu có thể củng cố tâm cảnh của tu sĩ, nếu không thì sao lại có cái giá tiền này chứ?

Diệp Hạo vừa nói vừa rót cho mình một ly, tiếp theo trong vẻ khiếp sợ của Diệp Vô mà uống một hơi cạn sạch.

- Đừng.

Diệp Vô Địch muốn nhắc nhở Diệp Hạo đừng nên một lần uống nhiều như vậy nhưng vẫn muộn một bước, khiến hắn không ngờ tới là Diệp Hạo lại không hề có biểu hiện gì, từ đầu đến cuối trong mắt vẫn luôn thanh tĩnh.

- Ngươi.

Diệp Vô Địch trố mắt đứng nhìn.

- Ly Thương tửu còn chưa dao động được tâm cảnh của ta đâu.

Diệp Hạo nói đến đây đột nhiên nghĩ đến cái gì đó.

- Ngươi ở Tây Vực thuộc thế lực nào?

Diệp Vô Địch khó xử.

- Sao vậy? Khó xử?

Diệp Hạo cười nhạt nói.

Diệp Vô Địch cắn răng một cái nói.

- Ta tin phẩm tính của Diệp Thiên sư huynh, chỉ là mong Diệp Thiên sư huynh giúp ta bảo vệ bí mật này.

- Sao vậy? Thế lực sau lưng ngươi dính đến cấm kỵ hay sao?

Diệp Hạo không khỏi nở nụ cười.

- Diệp Thiên sư huynh nói đùa.

Diệp Vô Địch cười khổ nói.

- Thật ra ta xuất thân từ Tuyên Cổ vương triều.

- Tuyên Cổ vương triều?

Lông mày Diệp Hạo không khỏi nhíu lên.

- Cái tên này là do ai đặt?

- Cái tên này có ý nghĩa gì sao?

Diệp Vô Địch hồ nghi nói.

- Ngươi trả lời cho ta trước?

- Là ta lấy.

- Ngươi?

Diệp Hạo ngạc nhiên nói.

- Ngươi không phải là người sáng lập Tuyên Cổ vương triều đấy chứ?

- Đúng vậy.

- Nói như vậy ngươi là chuyển thế trọng tu?

- Đúng vậy.

- Ta vẫn khuyên ngươi nên đổi cái tên Tuyên Cổ vương triều đi.

Diệp Hạo thản nhiên nói.

- Vì sao?

Diệp Vô Địch không hiểu nói.

- Hai chữ Tuyên Cổ này có liên quan đến một thế lực kinh khủng, nếu ngươi lấy cái tên Tuyên Cổ này cũng chính là phạm vào kiêng kị của người ta.

Diệp Hạo nhìn Diệp Vô Địch nghiêm túc nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận