Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2854: Ám Chiêu

- Trogn mắt người tình hoá Tây Thi đấy.

Nhìn thấy Hồng Phấn, trong lòng Diệp Hạo cũng rất cao hứng,.

Nhân sinh có bốn niềm vui lớn.

Tha hương gặp bạn cũ.

Diệp Hạo lại không biết rằng một câu nói của hắn đã đắc tội với nam tử đi cùng với Hồng Phấn.

- Hồng Phấn, hắn là ai?

Một thanh niên mặc áo bào màu lam đi nhanh đến, ánh mắt hắn tràn đầy hàn ý không thèm che giấu.

- Bằng hữu của ta, Diệp Hạo.

Hồng Phấn Nhìn thanh niên áo lam một cái, đáy mắt lộ ra vẻ chán ghét, nhưng trên mặt lại không hề có biểu hiện gì ra ngoài.

- Diệp Hạo? Không phải là Diệp Hạo đứng thứ nhất ở Cổ chiến trường đấy chứ?

Lúc này, một nữ tử trung niên nghi ngờ nói.

- Hồng trưởng lão, ngươi quá đề cao hắn rồi.

Thanh niên áo lam ha hả cười nói.

- Nhìn bộ dáng của hắn xem, làm sao có thể chứ?

Diệp Hạo có chút khó chịu nhìn thanh niên áo lam một cái, hắn nhìn Hồng Phấn dò hỏi.

- Tên ngốc này là ai vậy?

Hồng Phấn ngây ngẩn cả người.

Nụ cười trên mặt thanh niên áo lam vụt tắt.

Sau một khắc, trong mắt hắn liền tràn đầy sát ý.

- Tiểu tử, ngươi tự tìm cái chết.

Ngay trong nháy mắt thanh niên áo lam muốn động thủ, Hồng Phấn lại ngăn cản hắn.

- Đồng Chiến, Diệp Hạo là bằng hữu của ta, ta không cho phép ngươi làm thương tổn đến đến.

- Hồng Phấn, ngươi chắc chắn muốn ra mặt vì cái tên tiểu tử này?

Đồng Chiến không vui nói.

Mắt thấy song phương chuẩn bị bộc phát xung đột, một trung niên nam tử đi tới, trên mặt hắn mang theo nụ cười nói.

- Đồng Chiến, nguơi lại khiến Hồng Phấn tiểu thư tức giận rồi sao?

- Tam trưởng lão.

Đồng Chiến vừa mới nói đến đây, trung niên kia liền thay đổi sắc mặt.

Đồng Chiến lập tức ngậm miệng lại.

- Chúng ta vào thành thôi.

Đồng Huy nhìn Diệp Hạo một cái, vừa cười vừa nói.

Lúc này Diệp Hạo mới phát hiện nơi này còn có một con đường bí mật.

Khi đến cửa ra vào, Đồng Chiến lấy ra lệnh bài thân phận của mình.

- Thì ra là Đồng tộc.

Tướng sĩ trú đóng thấy lệnh bài thân phận của Đồng Chiến, thần sắc lập tức trở ên cung kính.

Đồng tộc cũng là một trong những gia tộc lớn ở giữa thiên địa này.

Trong tộc cũng có cường giả Siêu Thoát cảnh toạ trấn.

- Đồng tộc?

Đây vẫn là lần đầu tiên Diệp Hạo được nghe cái tên gia tộc này.

- Thực lực của Đồng tộc rất cường đại, cũng sẽ không kém hơn Thánh vực chúng ta.

Hồng Phấn ở bên người Diệp Hạo thấp giọng. Nói.

- Bởi vậy Thánh vực các ngươi mới bắt ngươi thông gia với Đồng tộc?

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

- Đúng vậy.

- Nhưng ngươi có vẻ không tình nguyện lắm thì phải?

- Danh tiếng của tên Đồng Chiến kia thật không tốt chút nào.

- Có cần ta đoạt ngươi lại không?

- Vẫn nên thôi đi.

- Sao vậy?

- Bên trong Đồng tộc còn có Siêu Thoát cảnh trấn giữ. Mà vị ở Thần vực các ngươi còn đang trốn trong trung tâm luân hồi, ta không thể gây thêm phiền toái cho ngươi được.

- Ngươi còn nghĩ cho ta nữa cơ à.

- Dù sao ngươi cũng là bằng hữu của ta cơ mà.

- Ta còn tưởng rằng ngươi thích ta đấy?

- Ta mới không thích cái tên cặn bã như ngươi.

- Vậy ngươi chọn tên cặn bã như ta hay chọn Đồng Chiến kia?

- Thật ra tên cặn bã ngươi cũng là một lựa chọn tốt.

- Ha ha.

Nhìn thấy Diệp Hạo và Hồng Phấn xì xào bàn tán, trong lòng Đồng Chién cực kỳ phẫn nộ.

- Ấn tượng của Hồng Phấn tiểu thư đối với ngươi không tốt, việc ngươi cần làm lúc này là tạo lại hình tượng của ngươi.

- Nhưng mà…

- Ta biết ngươi nhìn tiểu tử kia khó chịu, nhưng bây giờ ngươi không thể giết chết hắn được.

Trung niên kia truyền âm nói.

- Ngươi dẫn hắn đi sòng bạc Nhất Tuyến thành.

- Sòng bạc?

Ánh mắt Đồng Chiến lập tức phát sáng lên.

- Đúng vậy, nếu tiểu tử kia nợ một đống tiền ở sòng bạc, về sau ngươi cảm thấy Hồng Phến sẽ muốn tươi cười nói chuyện với hắn sao?

- Nhưng ta lo Hồng Phấn sẽ trả nơ cho hắn.

- Vậy thì khiến hắn thua đến mức tới Hồng Phấn cũng không thể gánh nổi.

- Ta đã hiểu.

Đồng Chiến chỉnh đốn lại tâm tình rồi nói.

- Bây giờ trời sắp tối, chúng ta tìm khách sạn trước.

- Được.

Hồng Phấn gật đầu một cái.

Rất nhanh bọn họ đã tìm được một khách sạn.

- Xin hỏi mọi người cần mấy phòng?

Phục vụ cười hỏi.

- Năm phòng.

Hồng Phấn còn chưa mở lời, Đồng Chiến đã nói trước.

Hồng Phấn nghĩ một hồi cũng không nói gì.

- Ta dọn dẹp một chút rồi đến tìm ngươi.

Hồng Phấn nói với Diệp Hạo một tiếng rồi đi tới một căn phòn cách đó không xa.

Diệp Hạo gật đầu một cái rồi đẩy cửa vào.

Sau mười lần hô hấp, có người tới gõ cửa phòng,

Diệp Hạo vung tay thu lại cấm chế.

- Vào đi.

Đông Chiến mỉm cười đi đến.

- Diệp huynh, chúng ta có nên đi thử chơi một vài thứ đồ khích thích không?

- Đồ kích thích? Ngươi nói là Hồng Các?

Ánh mắt Diệp Hạo phát sáng lên.

Trong lòng Đồng Chiến rất khinh bỉ, nhưng trên mặt lại treo nụ cười.

- Tiêu phí ở Hồng Các không phải ai cũng có thể chi trả được, như vậy đi, không bằng chúng ta đi chơi vài ván trước, đến lúc đó chúng ta lại gọi thêm mấy món, được không?

Lúc này Diệp Hạo mới hiểu ra vì sao Đồng Chiến lại tìm hắn.

Hoá ra là muốn gày bẫy hắn.

Nhưng hắn lại đứng lên.

- Đi thôi.

Đánh bạc?

Làm sao Diệp Hạo lại sợ được cơ chứ?

Đánh bạc ở các sòng bạc lớn đều không thể thiếu sự đóng góp của những trận pháp biến ảo.

Mà đối với trận pháp, Diệp Hạo đã nghiên cứu nó tới trình độ nước chảy mây trôi.

Đây không phải là lần đầu tiên Đồng Chiến đi đến Nhất Tuyến thành, bởi vậy hắn thuần thục mang theo Diệp Hạo đi tới một sòng bạc.

- Đây là sòng bạc lớn nhất Nhất Tuyến thành.

Đồng Chiến nhẹ nhàng nói.

Ngay khi đi vào, Diệp Hao phát hiện quy mô sòng bạc này rất lớn.

Bàn đặt cượt vậy mà đạt đến hơn ba ngàn bàn, hơn nữa tu sĩ tham gia đánh bạc nơi đây còn đạt đến mấy bạn.

- Đánh cược thế nào?

Diệp Hạo đi tới một bàn cược ít người hỏi.

- Cái này chỉ đánh cược lớn nhỏ mà thôi.

Đồng Chiến chỉ vào bàn cược nói.

Diệp Hạo nhìn thoáng qua phát hiện chung cược được làm từ bí ngân cực kỳ hiếm có.

Bí ngân có thể cản được thần niệm nhìn trộm.

Nhưng chuyện này đối với cao thủ Thần Hoàng lại không coi vào đâu.

Thần niệm của Diêp Hạo vừa muốn quan sát liền phát hiện bốn phía chung cược có một tấng cấm chế.

Cấm chế này rõ ràng là Thần Hoàng sơ kỳ.

Lấy tạo nghệ trận đạo của Diệp Hạo, chỉ trong nháy mắt là có thể phá giải thành công.

- Đặt tiền cược, đặt tiền cược, đặt tiền cược.

Chia bài nhìn đám người Diệp Hao nói.

- Hạn mức đặt cược cao nhất ở đây là bao nhiêu?

Diệp Hạo dò hỏi.

- Mười giọt Thần Vương dịch.

Chi bài vừa cười vừa nói.

Diệp Hạo tiện tay ném qua mười giọt Thần Vương dịch.

- Ta đặt lớn.

Chia bài giật mình.

Mới đi lên đã đặt số tiền cao nhất?

Nhưng ngay sau đó nàng lại cười nhìn những khách chơi khác.

- Các ngươi còn không đặt cược sao?

Những khách chơi khác do dự một hồi rồi mới đồng loạt đặt nhỏ.

- Không được rút lại đâu nhé.

Chi bài nói xong lập tức mở chung cược ra.

Sáu điểm!

Lớn!

Trên mặt Diệp Hạo lập tức lộ ra thần sắc mừng rỡ.

- Thật sự là lớn.

Chia bài ha hả cười nói.

- Chúc mừng bằng hữu.

Nàng đưa cho Diệp Hạo mười giọt Thần Vương dịch rồi lại hỏi.

- Ngươi còn muốn chơi thêm một ván không?

Chia bài rõ ràng không có ý tốt.

Bởi vì chỉ cần đánh cược tiếp, nhất định sẽ thua.

- Chơi, tội gì mà không chơi chứ?

Diệp Hạo nhìn chia bài kia một cái vừa cười vừa nói.

Rất nhanh chia bài cũng không còn cười được nữa.

Bởi vì Diệp Hạo liên tục thắng mười ván.

Sắc mặt Đồng Chiến nhìn Diệp Hạo cũng thay đổi theo.

Nếu như nói trước đó, hầu như coi Diệp Hạo may mắn, nhưng lúc này hắn mới nhận ra Diệp Hạo thật sự có thực lực.

Sòng bạc hiển nhiên cũng nhận ra được điểm này.

- Các hạ, nơi này không thể cho ngươi chơi nữa, nếu ngươi muốn chơi, vậy phải tới bàn cao cấp hơn.

Lúc này một chấp sự đi tới, nói khẽ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận