Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1750: Nhận Túng



Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

----------------------

Tuyệt đối Lĩnh Vực!

Một trong ba đại thần thuật Tử Kinh truyền thụ cho Diệp Hạo.

Mà giờ Diệp Hạo đã tu luyện nó đến giai đoạn thứ nhất, cho dù khoảng cách đến giai đoạn thứ hai cũng không có bao xa.

Nhưng Diệp Hạo tiến hành một số cải tiến đối với giai đoạn thứ nhất này, khu vực Thần Thuật trước đó bao phủ mười trượng biến thành trăm trượng.

Điều này cũng là nguyên nhân tại sao Ngao Tôn vọt tới khu vực cách Diệp Hạo trăm trượng thì thân thể bị khống chế.

Trên thực tế, đâu chỉ thân thể Ngao Tôn không bị khống chế, giờ khắc này sinh tử của hắn đều nằm trong tay Diệp Hạo.

Nhìn thấy Ngao Tôn cũng bị giam cầm, vẻ mặt Lăng Kiếm Đào có chút bối rối.

- Ta chỉ là người đi ngang qua.

Lăng Kiếm Đào vội vàng nói.

- Lăng huynh, nhiều năm không gặp, ngươi muốn đi đâu?

Diệp Hạo cười nói.

Lăng Kiếm Đào giật mình, chợt trừng lớn hai mắt:

- Ngươi?

Thật ra trước đó, Lăng Kiếm Đào cảm thấy giọng nói của Diệp Hạo có chút quen thuộc, nhưng lập tức bị thủ đoạn của hắn làm chấn kinh.

Ngao Tôn cấp bậc Yêu Nghiệt cũng không thể tới gần trăm trượng xung quanh Diệp Hạo?

Chuyện này kinh người cỡ nào?

Diệp Hạo khẽ mỉm cười nói:

- Đợi chút nữa chúng ta hảo hảo uống một chén.

- Được.

Lăng Kiếm Đào gật đầu.

Những năm nay, hắn có được không ít Thần Thông và Tạo Hóa.

Hắn cảm giác chiến lực của mình so với lúc trước mạnh hơn không ít.

Nhưng hôm nay nhìn thấy Diệp Hạo như thế, Lăng Kiếm Đào tắt đi tâm tỷ tỉ thí.

Mình đích thật tiến bộ một chút, nhưng Diệp Hạo lại cất một bước dài a.

Giữa hai bên chênh lệch càng lớn hơn.

Thật ra, Lăng Kiếm Đào và Diệp Hạo không có giao tình gì, nhưng không phải Lăng Kiếm Đào không hiểu đạo lí đối nhân xử thế, Diệp Hạo không chừng có thể đi đến Đệ Tam Cảnh thậm chí Thần Cảnh, trở mặt với người như vậy thì quả thật quá ngu bức.

Lúc này, bịch một tiếng toàn trường Tu Sĩ khiếp sợ phát hiện nhục thân Ngao Tôn hóa thành tro tàn, tiếp theo một đạo kim quang chật vật lăn ra từ trong nhục thân vỡ vụn.

Không phải nguyên thần của Ngao Tôn thì còn là gì?

Nhưng nguyên thần của Ngao Tôn vẫn trôi nổi bốn phía Diệp Hạo.

Chuyện này không thể nghi ngờ là một loại nhục nhã.

Nhưng Ngao Tôn lại có thể làm gì chứ?

Bởi vì bây giờ sinh tử của hắn đều nằm trong tay Diệp Hạo.

Diệp Hạo nhìn Ngao Tôn một chút, nhàn nhạt nói:

- Nghe nói ba ngày sau ngươi muốn đồng thời cưới Đông Hải, Nam Hải, Bắc Hải, ba đại Long cung công chúa?

- Thế nào?

- Ngươi muốn đồng thời cưới Đông Hải, Nam Hải, Bắc Hải, công chúa ba đại Long cung, tại sao không đến Tây Hải Long Cung chuẩn bị hôn sự, ngược lại đến trêu chọc Hà Thần tôn nữ?

Những lời này của Diệp Hạo làm cho Lạc Ngữ Mai giật mình.

Diệp Hạo nói vậy có ý gì?

Chẳng lẽ hắn thích mình?

Mình phải đáp ứng hay không đáp ứng đây?

Trong lúc nhất thời, Lạc Ngữ Mai xoắn xuýt.

- Công chúa Tam đại Long cung chỉ là cơ thiếp, mà Lạc tiểu thư mới là chính thê của ta.

Ngao Tôn nói tới đây, nhìn về phía Lạc Ngữ Mai.

- Ngao Công Tử, ngươi nói lời này có ý gì, ta và ngươi nhưng không có quan hệ gì cả.

Lạc Ngữ Mai nghe Ngao Tôn nói như vậy, trầm giọng nói.

Ngao Tôn kinh trụ:

- Ngươi không phải ngầm cho phép?

- Chỉ ngươi cảm thấy thế thôi?

Lạc Ngữ Mai lạnh lùng đáp.

Thái độ của Lạc Ngữ Mai làm cho sắc mặt Ngao Tôn trở nên khó coi, mà sau khi Ngao Tôn đảo mắt qua Diệp Hạo lập tức hiểu được:

- Lạc Ngữ Mai, nếu không bởi vì ngươi có gia gia là Bán Thần, ngươi cảm thấy ta có thể cưới ngươi làm chính thê?

- Ngươi nói cái gì?

Lạc Ngữ Mai nổi giận.

Đạo lý mọi người đều biết, nhưng ngươi không thể nói ra.

- Ta nói cho ngươi một chuyện, ngươi cảm thấy bỏ ta qua một bên thì có thể gả cho vị này?

Ngao Tôn cười lạnh nói.

- Đây là chuyện của ta.

Lạc Ngữ Mai lạnh lùng đáp:

- Giờ mời ngươi rời đi cho.

Ngao Tôn thật sâu nhìn Lạc Ngữ Mai một chút, nói:

- Lạc Ngữ Mai, hôm nay ta đã thấy rõ bản chất của ngươi.

- Ta không hiểu ý của ngươi là gì, ta cho tới bây giờ không có hứa hẹn với ngươi cái gì, tất cả đều do ngươi mong muốn đơn phương.

Lạc Ngữ Mai cảm thấy mình nhất định phải xử lý chuyện này rõ ràng, nếu không lỡ Diệp Hạo hiểu lầm thì không tốt.

Diệp Hạo phất phất tay, Tu Sĩ toàn trường đều khôi phục tự do.

- Vị công tử này, vừa rồi Ngữ Mai có chút đắc tội, vẫn xin ngươi đừng trách móc.

Lạc Ngữ Mai cuối người hướng Diệp Hạo thi lễ một cái.

- Nhưng ta trách móc.

Làm cho Lạc Ngữ Mai không ngờ là Diệp Hạo nói ra những lời này.

Trong lúc nhất thời, Lạc Ngữ Mai không biết nên làm sao trả lời Diệp Hạo.

- Diệp Công Tử, ngươi không nên làm khó nhị tỷ ta.

Lúc này, một đạo thân ảnh khuynh quốc khuynh thành xuất hiện bên cạnh Diệp Hạo, dịu dàng nói.

- Ngữ Trúc, ngươi biết hắn?

Trong lòng Lạc Ngữ Mai cảm giác nặng nề.

Thật ra luận tướng mạo, Lạc Ngữ Mai xê xích không bao nhiêu so với Lạc Ngữ Trúc.

Nhưng cuối cùng vẫn có khoảng cách.

- Diệp Công Tử, có thể không biết sao?

Lạc Ngữ Trúc cười nói.

Diệp Hạo nhìn thoáng qua Lạc Ngữ Trúc, nói:

- Giúp ta trâm một bình trà.

- Được.

Lạc Ngữ Trúc nhẹ nhàng cười đáp.

- Cái này cho ngươi.

Diệp Hạo đưa cho Lạc Ngữ Trúc một Bình Ngọc.

Thần niệm Lạc Ngữ Trúc quét qua lập tức trừng lớn hai mắt.

- Đây là nước suối gì? Tại sao ta cảm nhận được Sinh Mệnh Chi Lực nồng đậm?

- Sinh Mệnh Chi Tuyền.

Diệp Hạo thản nhiên đáp.

Nghe Sinh Mệnh Chi Tuyền, Tu Sĩ toàn trường đều hoảng sợ.

Bởi vì lúc trước họ thảo luận thì nói đến cấm kỵ —— Sinh Mệnh Chi Tuyền.

Sinh Mệnh Chi Tuyền có thể tăng lên bản nguyên Tu Sĩ, đồng thời còn có thể chữa trị tì vết trong quá trình tu đạo.

Tăng lên bản nguyên a.

Bản nguyên càng mạnh, tương lai đi càng xa.

Giờ chữa trị tì vết trong cảnh giới.

Trong quá trình Tu đạo ai mà không có tì vết?

Gần như đều có.

Nhưng theo tu vi tăng lên cho dù cho biết cảnh giới trước của mình có tỳ vết cũng không có cách nào tu bổ.

Nhưng Sinh Mệnh Chi Tuyền có thể.

Vì vậy, sau khi Diệp Hạo nói ra bốn chữ Sinh Mệnh Chi Tuyền, Tu Sĩ toàn trường há hốc mồm.

Chợt ánh mắt của bọn hắn vô cùng nóng bỏng nhìn Bình Ngọc trong tay Lạc Ngữ Trúc.

Bình này là Sinh Mệnh Chi Tuyền.

Cho dù có được một chén cũng là cơ duyên nghịch thiên.

- Lá trà vẫn dùng của ta đi.

Diệp Hạo lập tức lại đưa cho Lạc Ngữ Trúc một hộp gấm.

Thần niệm Lạc Ngữ Trúc quét qua một chút thấy từng trà lá lóe ra nhàn nhạt ban mai, nhưng mà làm cho nàng khiếp sợ là những điểm lấm tấm này không ngờ lại ẩn chứa từng sợi đạo âm.

Dư âm quấn quanh.

- Đây là Toái Diệp Trà.

Diệp Hạo nói khẽ.

- Truyền thuyết, điểm lấm tấm trên Toái Diệp điệp chính là mảnh vỡ quy tắc?

Lạc Ngữ Trúc nói ra câu này, liền hô hấp cũng trở nên dồn dập.

Bởi vì lá trà này là tiên trà đỉnh Vương Cấp.

Lạc Ngữ Trúc chỉ nhìn qua giới thiệu trên điển tịch.

- Ừm.

Diệp Hạo gật đầu.

- Ta cần hồi phục một chút.

Lạc Ngữ Trúc cười khổ nói.

Không phải cô không có kiến thức, mà lá trà này, nước suối này quá trân quý.

- Ngao Tôn, đi thôi.

Lúc này, Diệp Hạo nhìn về phía Ngao Tôn mở miệng nói.

- Đi đâu?

Vẻ mặt Ngao Tôn có chút mờ mịt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận