Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1336: Kinh hoảng

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên; Hám Thiên Tà Thần

-----------------------

Luyện Khí Sư cũng chia tam lục cửu đẳng.

Có tư cách để Hoa Tự Liên tiếp khách chỉ có tuyển thủ hạt giống.

Mà ngay lúc Hoa Tự Liên cùng mấy vị tuyển thủ hạt giống trò chuyện vui vẻ một trung niên phụ thân xuất hiện bên người Hoa Tự Liên.

Nhìn thấy trung niên này, sắc mặt Hoa Tự Liên hơi hơi biến đổi.

- Phát sinh chuyện gì?

Hoa Tự Liên truyền âm hỏi.

Trung niên phụ nhân là Hộ Đạo Giả của nàng.

Tuỳ tiện sẽ không hiện thân.

- Diệp công tử vừa mới bồi tiếp một nữ tử đến đây, bị đường đệ Hoa Vinh Quang ngươi nhục nhã rời đi.

- Tại sao ngươi không ngăn cản?

Trung niên phụ nhân trầm mặc không nói.

Loại chuyện này nàng làm sao có thể chen vào?

Thân phận Hoa Vinh Quang vốn không đơn giản, lại là đường đệ của Hoa Tự Liên.

Nhìn thần sắc của trung niên phụ thân, Hoa Tự Liên lúc này cũng hiểu suy nghĩ trong lòng nàng.

- Thân phận Diệp công tử đến hiện tại ta cũng không rõ ràng, nhưng ta biết rõ lão tổ đã từng vì hắn mà ra mặt.

Hoa Tự Liên trầm giọng nói.

- Lão tổ đã nói qua hắn là một cấm kỵ.

Nghe vậy trung niên phụ nhân chấn động.

Cấm kỵ!

Hai chữ này quá dọa người.

Hoa Tự Liên không tiếp tục nói mà thẳng hướng về cửa ra vào.

Ở cửa ra vào Hoa Vinh Quang khuôn mặt hồng hào cùng một thanh niên nói khoác.

- Ta cùng đường tỷ chơi với nhau từ nhỏ đên lớn, ngươi yên tâm, đợi chút nữa ta chắc chắn sẽ đề cử ngươi với đường tỷ.

- Hoa Vinh Quang.

Đúng lúc này phía sau Hoa Vinh Quang truyền đến một đạo thanh âm băng lãnh.

Hoa Vinh Quang giận dữ.

Người nào dám gọi thẳng tên hắn?

Quay người nhìn thấy rõ trên mặt Hoa Vinh Quang lộ ra nụ cười nói.

- Đường tỷ, ngươi dọa ta.

Ba!

Hoa Vinh Quang bưng gương mặt sưng vù, trợn mắt há hốc mồm hỏi.

- Đường tỷ, tại sao ngươi đánh ta?

- Ngươi biết ngươi đã gây đại họa gì chưa?

Hoa Tự Liên vung tay lên bày không gian bình chướng ở bốn phía.

- Ta làm ra đại họa gì?

Hoa Vinh Quang mơ hồ nói.

- Ngươi biết thanh niên ngươi vừa rồi nhục nhã là ai không?

Trong mắt Hoa Tự Liên lóe ra lăng lệ hàn mang nói.

- Tử Y Hầu bị lột bỏ đi tước vị ngươi cũng biết một chút nội tình a.

- Ta nghe nói Tử Y Hầu đã đắc tội với người không nên đắc tội.

Trong lòng Hoa Vinh Quang có một loại dự cảm không tốt.

- Thuộc hạ Tử Y Hầu đắc tội với người không nên đắc tội, kỳ thật Tử Y Hầu là nhận lấy liên lụy từ thuộc hạ thôi.

Hoa Tự Liên nhìn Hoa Vinh Quang nói.

- Ta có trách nhiệm nói cho ngươi biết, chuyện này nếu ngươi xử lý tốt, cái mạng nhỏ của ngươi còn có thể giữ, bất quá tước vị ngươi cũng phải suy nghĩ. Nếu xử lý không tốt, đừng nói ngươi, coi như phụ thân ngươi cũng phải xui xẻo theo.

- Cái gì?

Sắc mặt Hoa Vinh Quang hoàn toàn thay đổi, chợt hắn vội nói.

- Đường tỷ, ngươi cứu ta đi.

- Cứu ngươi?

Hoa Tự Liên tức giận quát.

- Ngươi có biết hiện tại ta rất muốn giết ngươi không? Vị kia thật vất vả mới tham gia yến hội ta tổ chức, lại bị ngươi phá đám thất bại.

- Ngươi tự cầu phúc đi.

Hoa Tự Liên nói đến đây đi về hướng Hoàng triều.

Hoa Vinh Quang co quắp trên mặt đất.

Một lát sau, hắn đột nhiên nghĩ đến cái gì, vội vàng bò lên hướng về nơi xa.

Hoa Vinh Quang ý thức được muốn giải quyết chuyện này mấu chốt còn tại Diệp Hạo.

Chỉ là Diệp Hạo đâu dễ dàng tìm được?

Hoa Vinh Quang tìm nửa giờ đồng hồ nhưng vẫn không thể tìm được thân ảnh của đối phương.

Ngay lúc hắn chạy tới một tửu lâu, đột nhiên không gian bên cạnh bỗ vỡ ra, tiếp đó một bàn tay khống chế cưỡng ép Hoa Vinh Quang vào bên trong.

Hoa Vinh Quang kinh hô đồng thời bị ném vào đá hoa cương cứng rắn.

- Cha.

Hoa Vinh Quang kinh ngạc nhìn trung niên trước mặt.

Ầm!

Hoa Vinh Quang bị đạp lên vách tường.

Phun ra một ngụm máu tươi, trái tim hắn chìm xuống.

-Phụ thân, vị kia rốt cuộc là người nào?

- Lão tổ nói cho ta biết hai chuyện.

Hoa Thu Sinh hận rèn sắt không thành mà nhìn con trai.

- Thứ nhất, vị kia là người mà Đông Hoa Hoàng Triều ta liều mạng muốn nịnh bợ; thứ hai, nếu bị một vài thế lực biết vị kia bất mãn với Đông Hoa Hoàng Triều, Hoàng Triều chỉ vài phút thôi sẽ bị xóa sổ.

- Cái gì?

Hoa Vinh Quang bây giờ mới ý thức được Diệp Hạo còn kinh khủng hơn so với tưởng tượng của hắn.

- Lão tổ lên tiếng, nếu người nào không thể lấy được thông cảm từ vị kia thì cứ tự sát tạ tội đi.

- Tự sát tạ tội?

Sắc mặt Hoa Vinh Quang hoàn toàn thay đổi.

- Còn nữa, nhờ ngươi ban tặng ta cũng không còn đảm nhiệm chức vị Đoàn trưởng Đệ Tam Quân nữa.

Trái tim Hoa Vinh Quang bỗng nhiên dừng lại một chút.

Hắn biết rõ phụ thân lấy được chức vị đó đã bỏ ra bao nhiêu cố gắng, thế nhưng hiện tại chỉ vì bản thân phách lối khiến tất cả trôi theo dòng nước.

- Ta đáng chết.

Hoa Vinh Quang quỳ trước mặt Hoa Thu Sinh, khóc lóc nói.

- Việc cấp bách hiện tại của ngươi là khiến vị kia tha thứ cho mình.

Hoa Thu Sinh khẽ thở dài.

- Ta không biết hiện giờ hắn ở đâu?

- Vị này ngày mai sẽ tham gia sơ tuyển tái.

- Ta hiểu.

(Truyện được thực hiện bởi Hám Thiên Tà Thần -

. . .

Túy Tiên Lâu.

Diệp Hạo dẫn Tô Nhất Phỉ đi tới Túy Tiêu Lâu gọi vài món ăn.

Đáng tiếc Tô Nhất Phỉ tâm sự chồng chất nào có tâm để nhấm nháp?

Dù Diệp Hạo nói nàng không cần lo lắng, nhưng nàng vẫn không thể nào có khẩu vị.

Thời khắc sắp chia tay Diệp Hạo đưa cho Tô Nhất Phỉ một quyển cổ thư nói.

- Cái này cho ngươi.

Tô Nhất Phỉ nhìn lướt qua trong mắt lộ ra tia kinh sợ.

- Luyện khí mật quyển.

- Loại đồ vật này không nên truyền ra ngoài.

- Ta hiểu rồi.

Mật quyển luyện khí Diệp Hạo cho Tô Nhất Phỉ là do Luyện Khí Tổng Các Tam Trọng Thiên cất giữ.

Luyện Khí Tổng Các cất giữ mật quyển há lại trò đùa?

Sáng sớm ngày thứ hai, Hoa Vinh Quang vộ vả chạy tới nơi vào trường thi, mà khiến Hoa Vinh Quang kinh ngạc là đợi đến lúc tranh tài bắt đầu, thân ảnh Diệp Hạo vẫn chưa xuất hiện.

- Vị này chẳng lẽ không chuẩn bị khảo hạch?

Ngay lúc Hoa Vinh Quang thì thào trong tai đột nhiên truyền đến một thanh âm hổn hển.

- Ta không phải bảo ngươi đi bồi tội với Diệp công tử sao?

- Ta không nhìn thấy hắn.

- Hắn bây giờ đang ở trường thi.

- Không thể nào.

Hoa Vinh Quang vộ nói.

- Ta vẫn luôn giữ ở cửa mà.

- Có lẽ vị đó không muốn nhìn thấy ngươi.

Hoa Thu Sinh lo lắng nói.

- Đợi chút nữa hắn ra cha nói cho ta biết.

- Được.

Diệp Hạo đi tới trường thi, thần niệm quét một cái đã đi tới chỗ cẩm y thanh niên.

- Còn nhớ rõ ước định hôm qua chúng ta không?

- Ta còn chờ ngươi đưa cho ta 1000 vạn đây.

Cảm y thanh niên cười lạnh nói.

Trên khán đài Kỷ Thi Lan ung dung nhìn thân ảnh Diệp Hạo.

- Cha, ngươi thấy Diệp công tử có thể tấn cấp không?

- Tấn cấp không thể nghi ngờ.

Lúc này trong tai Kỷ Thi Lan vang lên một thanh âm thanh.

Kỷ Thi Lan quay người thấy một đạo thân ảnh quen thuộc.

- An Kỳ.

An Kỳ đi tới ngồi bên cạnh Kỷ Thi Lan.

- An Kỳ, những ngày này ngươi đều không gặp ta, cũng không phải giận ta chứ?

Kỷ Thi Lan nhìn con mắt An Kỳ khẽ nói.

- Kỳ thật những ngày này ta vẫn luôn không dám gặp ngươi.

An Kỳ lắc đầu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận