Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2488: Giúp Ta Báo Thù

Sau khi Diệp Hạo cùng đám người Khổng Dĩnh Nhi cáo từ liền trở về Viêm Hoàng tông. Việc Điện chủ Thánh điện thăm dò khiến trong lòng Diệp Hạo vô cùng phẫn nộ. Bất quá bây giờ hắn vẫn không thể trở mặt với cường giả Nửa bước đại năng.

Đối với cảnh giới Nửa bước đại năng, Diệp Hạo vẫn chưa hiểu rõ lắm, hắn không thể nào biết được tại cảnh giới này Điện chủ Thánh điện mạnh bao nhiêu?

Diệp Hạo đương nhiên có thể tìm Triệu Tổ hoặc Phổ Đà hỗ trợ, nhưng hai vị chẳng lẽ có thể vì Diệp Hạo mà sống chết cùng Điện chủ Thánh điện, lùi một bước nếu hai vị này thật sự nguyện ý vì Diệp Hạo mà cùng chết, thế nhưng ai có thể cam đoan hai người bọn hắn có thể xử lý Điện chủ Thánh điện?

Khi chưa đủ khả năng mà đã đắc tội với một cường giả Nửa bước đại năng, điều đó vô luận đối với Diệp Hạo hay đối với Viêm Hoàng tông đều không phải là một tin tức tốt.

Cũng may Điện chủ Thánh điện tỏ thái độ sẽ xuất ra tài nguyên đứng đầu để bồi dưỡng Diệp Thiên Thiên, hơn nữa Điện chủ Thánh điện lại đưa ba mươi vạn giọt Thần Vương dịch cho Diệp Hạo, bằng không mà nói mâu thuẫn giữa hai bên căn bản không thể nào giải được.

Chuyện ngày hôm nay cũng giúp Diệp Hạo cảm tỉnh. Quy tắc trong thiên địa là một hạn chế đối với cường giả Thần Hoàng, thế nhưng đối với Nửa bước đại năng lại không phải.

Bởi vì bản thân bọn hắn đã là người đánh cờ. Quy tắc do bọn hắn tự định. Thích phá hư thì phá hư thôi. Sau một hồi lâu Diệp Hạo mới tiêu hóa được chuyện này ngay lập tức chú tâm vùi đầo vào xây dựng Viêm Hoàng tông.

Viêm Hoàng tông qua nhiều năm phát triển đã sớm có trình độ thế lực Hoàng cấp, thậm chí dù trong cấp thế lực Hoàng cấp cũng không phải là kẻ yếu, phải biết toàn bộ tài nguyên mà Diệp Hạo cướp được từ Lạc Hà hoàng triều hắn đều sử dụng hết.

Mà Lạc Hà hoàng triều chính là thế lực Hoàng cấp hàng thật giá thật.

- Hiện tại Viêm Hoàng tông hiện trực tiếp cai quản ba trăm đại vực, nhưng trên thực tế lấy thực lực của Viêm Hoàng tông nhiều nhất có thể khống chế được một trăm.

Đại trưởng lão Viêm Vực, Dạ Tuyền lấy ra một phần báo cáo đưa cho Diệp Hạo nhẹ nhàng nói.

- Vậy theo ngươi thấy trước mắt Viêm Hoàng tông phải làm thế nào đây?

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

- Hiện tại địa phận Thân Vực vẫn còn tiếp tục khuếch trương, nói cách khác tương lai Thần Vực sẽ trở nên càng thêm dồi dào, ta cảm thấy Viêm Hoàng tông phải có một chỗ đứng chắc chắn.

Dạ Tuyền suy nghĩ một chút nói.

- Nhiệm vụ trong vòng một trăm năm của Viêm Hoàng tông chính là triệt để năm trong tay ba trăm đại vực, đồi thời gián tiếp khống chế với một trăm đại vực gần đó.

- Cụ thể phải làm thế nào?

- Thứ nhất, Viêm Hoàng tông hẳn phải tăng lượng lớn đệ tử để tông môn bồi dưỡng, bởi vì lực lượng rất nhiều khu vực Viêm Hoàng tông đều rất yếu; thứ hai, Viêm Hoàng tông phải siết chặt lại luật pháp trong tông môn để cho tu sĩ trong tông môn không dám lấy mạnh hiếp yếu, điểm ấy vô luận là tiểu thư hay là Đường phó tông chủ đều đang làm, nhưng ta cảm thấy các nàng trừng phạt vẫn chưa đủ đô; thứ ba, Viêm Hoàng tông nên xây dựng quân đoàn viễn chinh, nhiệm vụ của quân đoàn này không phải để đánh trận mà tìm kiếm đủ loại tài nguyên ở Thần Vực.

Nghe vậy Diệp Hạo nghĩ một lát nói.

- Ngươi làm một bản báo cáo cặn kẽ đưa cho ta.

Viêm Hoàng tông muốn mạnh hơn không thể nghi ngờ cần nhiều tài nguyên hơn.

Tài nguyên!

Đây là thứ cần thiết nhất đối với tông môn hiệu giờ. Đợi đến khi Dạ Tuyền rời khỏi Diệp Hạo mới gọi Từ Băng Sương qua.

- Nhóm tài nguyên này ngươi cầm mà đi phân phối đi.

Diệp Hạo nhẹ nhàng nói.

Từ Băng Sương dùng thần niệm quét một lần kinh ngạc nói.

- Nhiều như vậy sao?

- Bây giờ Viêm Hoàng tông muốn phát triển thì không thể keo kiệt tài nguyên.

Diệp Hạo nhìn Từ Băng Sương nói.

- Những năm này Đường phó tông chủ vẫn luôn cố ý cắt giảm chi tiêu của Viêm Hoàng tông, bởi vì Viêm Hoàng tông cứ đầu tư lâu dài như vậy cho dù có nội tình sâu hơn cũng không thể chống đỡ được.

Từ Băng Sương nhìn Diệp Hạo nghiêm túc nói.

- Bây giờ ngươi đột nhiên tăng tiêu chuẩn tư nguyên như vậy, đến lúc Đường phó tông chủ nhận lấy sẽ rất khó để thực hiện.

- Trong khoảng thời gian tiếp theo nếu Viêm Hoàng tông muốn giữ vững địa bàn của mình chắc chắn phải cần đầu tư thật lớn.

Diệp Hạo khẽ lắc đầu nói.

- Lúc này không thể keo kiệt.

- Ngươi không sợ sao?

- Không sợ.

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

- Vậy được rồi.

Diệp Hạo đã nói như vậy, Từ Băng Sương cũng không tiện nói gì thêm.

- Hiện tại tu vi ngươi đã tăng lên tới Thần Vương cao cấp?

Diệp Hạo hỏi.

- Đúng vậy, hiện tại tu vi đã tăng lên tới Thần Vương cảnh tầng thứ bảy.

Từ Băng Sương có chút thổn thức nói.

Từ Băng Sương đã từng cảm thấy đời này đặt chân đến Thần Vương cảnh trung giai đã vô cùng hài lòng, thế nhưng ai có thể ngờ được trong thời gian ngắn như vậy đã tăng lên tới Thần Vương cảnh tầng thứ bảy. Thần Vương cảnh tầng thứ bảy chính là Thần Vương cảnh cao giai.

- Cái này cho ngươi.

Diệp Hạo nói xong khống chế một đoàn bản nguyên đưa cho Từ Băng Sương. Khi nhìn thấy đoàn bổn nguyên kia sắc mặt Từ Băng Sương không khỏi thay đổi.

- Đây là... ?

Từ đoàn bản nguyên kia Từ Băng Sương có thể cảm nhận được ba động khủng bố.

- Bản nguyên Chuẩn Hoàng hoàn chỉnh.

Diệp Hạo nhẹ nhàng nói.

- Sau khi ngươi ăn vào ta nghĩ việc đặt chân đến Thần Vương đỉnh phong cũng không có bao nhiêu vấn đề.

- Tông chủ.

Ánh mắt Từ Băng Sương nhìn Diệp Hạo khẽ biến. Bản nguyên Chuẩn Hoàng trân quý biết bao.

Diệp Hạo sao lại có thể cho nàng được?

- Năm đó, khi Lôi tổng các chủ đưa nhà ngươi cho ta, lúc đó ta đã nói sẽ hồi báo các ngươi thật tốt.

Diệp Hạo nhìn Từ Băng Sương nhẹ nhàng nói.

- Tông chủ, ngươi chỉ là vì... ?

Không biết vì sao khi Diệp Hạo nói như vậy trong lòng Từ Băng Sương có chút không thoải mái.

- Thật ra, ta đã sớm xem các ngươi là người của mình rồi.

Diệp Hạo đón nhận ánh mắt của Từ Băng Sương. Từ Băng Sương lập tức ném tránh ánh mắt đi. Câu này của Diệp Hạo có ý gì?

- Tông chủ.

- Băng Sương, còn nhớ những gì lúc trước ngươi nói với ta không?

Diệp Hạo nói khẽ.

- Câu nào?

Chẳng biết tại sao khi nói câu này trái tim Từ Băng Sương bỗng nhiên chậm một nữa nhịp.

- Ngươi nói ta giúp ngươi làm một chuyện, ngươi sẽ giao thân thể cho ta.

Diệp Hạo nói xong đứng lên, đi tới bên người Từ Băng Sương.

Khuôn mặt Từ Băng Sương lập tức trở nên đỏ chót.

- Ta có nói qua sao?

Diệp Hạo đưa tay kéo qua vòng eo của Từ Băng Sương.

- Bây giờ có thể nói cho ta nghe được không?

Thân thể Từ Băng Sương đều cứng lại.

- Tông chủ, ngươi đừng như vậy.

Khi nói câu này Từ Băng Sương ngay cả tai của nàng cũng đều đỏ hết lên. Diệp Hạo chặn ngang ông Từ Băng Sương ở trong ngực.

- Bây giờ có thể nói chưa?

Bị Diệp Hạo ôm, đầu Từ Băng Sương cắm vào trong ngực Diệp Hạo.

- Tông chủ.

Nhìn Từ Băng Sương thẹn thùng nhưng lại khiến cho trong đầu Diệp Hạo xuất hiện một trận lửa nóng. Từ Băng Sương rất lạnh lùng, giống như băng sơn nữ thần vậy. Hơn nữa Từ Băng Sương vẫn là một Thần Vương, chinh phục nữ nhân như vậy rất có cảm giác thành tựu.

Tâm thần Diệp Hạo khẽ động ôm Từ Băng Sương đi tới trong phòng của hắn, tiếp đó Diệp Hạo nhẹ nhàng đặt Từ Băng Sương lên giường. Ngay lúc Diệp Hạo đang cởi y phục Từ Băng Sương ra nàng lại đè tay hắn xuống nói.

- Tông chủ.

- Ngươi không muốn?

Trong lòng Diệp Hạo có chút khó chịu hỏi.

- Không phải ta không muốn, mà năm đó ta đã lập lời thề, ai giúp ta báo thù, ta sẽ trao thân cho hắn.

Từ Băng Sương nhìn Diệp Hạo nghiêm túc nói.

- Cừu nhân của ngươi là ai?

Diệp Hạo dừng lại động tác trong tay trầm giọng hỏi.

- Gia chủ hiện tại của Tư Mã thế gia, Tư Mã Uy Chí.

Khi nói đến tên Tư Mã Uy Chính, trong mắt Từ Băng Sương lóe lên hận ý nồng đậm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận