Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1426: Vu Hãm

- Ta không có hứng thú gia nhập bất kỳ phe phái nào.

Diệp Hạo nhẹ nhàng lắc đầu

- Còn nữa, ta rất cảm tạ cô đã làm tất cả cho ta.

- Diệp Nhật, phe phái bên trong học viện san sát, nếu ngươi không gia nhập thì khó đi nửa bước.

Liên Yên thuyết phục.

- Không có việc gì.

Diệp Hạo nhàn nhạc đáp

- Ta hiểu rõ trong lòng.

Liên Yên còn có thể nói cái gì?

Sau khi nàng rời đi, Diệp Hạo thấy đạo sư cùng tu sĩ bốn phía đầy quái dị nhìn hắn.

Hắn rõ ràng bọn họ cảm thấy bản thân cự tuyệt Trang Tùng là một hành vi rất ngu ngốc.

Lúc Diệp Hạo bưng lên một chén rượu nhạt, con ngươi không khỏi híp lại.

Một đạo thân ảnh đang nạp ảnh tiềm hành trong bóng tối chậm rãi tiếp cận Trang Tùng.

Diệp Hạo nhìn thấy một màn này thì đứng lên, đi đến bên cạnh Liên Yên hỏi

- Liên đạo sư, cô biết Công Pháp thất ở nơi nào không?

Liên Yên run lên một cái, chợt nói

- Ra cửa rẽ trái hơn 300 mét, xong lại rẽ phải, qua một cái hồ là đến.

- Hay cô mang ta đi nhé, ta sợ không tìm thấy.

- Đơn giản như thế còn không tìm thấy?

Liên Yên nghĩ như vậy trong lòng, nàng đương nhiên sẽ không hỏi ra

- Ngươi chờ một chút, ta nói với Trang công tử một tiếng đã.

Diệp Hạo lộ ánh mắt sốt ruột.

Bởi vì lúc này, đạo thân ảnh trong bóng tối kia cách Trang Tùng không xa lắm.

Diệp Hạo hơi suy nghĩ nhìn về phía vị trí của người nọ.

Thường Loan không khỏi thay đổi sắc mặt.

Chẳng lẽ nàng bị xem thấu ?

Nếu không, tại sao vị kia nhìn chằm chằm mình chứ?

Thường Loan không khỏi di chuyển tới vị trí khác.

Ánh mắt vị kia di chuyển theo nàng.

Thường Loan chảy mồ hôi lạnh trên mặt.

Sau đó, nàng nhìn thấy vị kia đi theo một nữ tử rời khỏi nơi này.

Thẳng đến vị kia rời đi đại môn yến hội cũng không thèm liếc nhìn nàng một cái.

Trùng hợp sao?

Thường Loan không rõ ràng.

Nàng rõ ràng bỏ lỡ cơ hội lần này sẽ rất khó có cơ hội thứ hai.

Thường Loan vẫn bảo trì tốc độ chậm chạp bước từng bước tiếp cận Trang Tùng.

Ngay lúc cách Trang Tùng mười mấy mét, Thường Loan bỗng nhiên móc ra một khỏa Lôi Châu ném tới Trang Tùng.

Trang Tùng cùng toàn bộ tùy tùng bên cạnh biến sắc.

Sự tình xảy ra quá đột ngột.

Không ai ngờ có người dám ra tay ở nơi này.

Dù bọn họ vội vàng triệu hoán pháp bảo vẫn có ba tên đạo sư vẫn lạc ngay tại chỗ, năm đạo sư trọng thương hôn mê.

Trang Tùng bị tạc nát cánh tay.

Hắn lộ ánh mắt dữ tợn

- Ai?

- Ta.

Thường Loan xuất hiện thân ảnh trước mặt Trang Tùng, sau đó cầm chủy thủ vọt tới hắn.

- Ta muốn chém ngươi thành muôn mảnh.

Trang Tùng gầm thét nghênh đón.

Dù sao Trang Tùng cũng là một chuẩn thiên kiêu nên trên người hắn có pháp bảo phòng hộ.

Pháp bảo phòng hộ giúp Trang Tùng triệt tiêu lực lượng hủy diệt của Lôi Châu, nhưng dù như vậy thì hắn vẫn bị thương.

Lúc cả hai sắp đánh giáp lá cà, Trang Tùng đột nhiên ý thức được cái gì nên lộ vẻ mặt kinh hoảng.

Trang Tùng vừa tập trung tinh thần muốn giết chết Thường Loan lại không để mắt đến ba động trên người nàng chỉ đạt đến Ngọc Tiên.

Ngọc Tiên sao dám khởi xướng công kích với một tên Kim Tiên?

Cái này không bình thường.

Rõ ràng đang chịu chết!

Đối phương sẽ làm ra sự tình nhàm chán như vậy sao?

Đáp án là phủ định.

Bởi vì sự khác thường hay có yêu dị bên trong.

Trang Tùng muốn thối lui thì thấy được ý cười nồng đậm trên mặt Thường Loan.

- Đi chết đi.

Chữ thứ nhất vừa ra, trong tay Thường Loan lập tức xuất hiện hai khỏa Lôi Châu.

Hai khỏa Lôi Châu dẫn bạo đồng thời nhanh chóng tiêu diệt chu vi 10 mét.

Đây là Lôi Châu đặc thù đã trải qua xử lý.

Phạm vi nổ không rộng, nhưng uy lực lại cực mạnh.

Lúc này, Liên Yên đã cách yến hội khoảng 100 mét, lúc nàng trở lại hội trường thì thấy được một màn này.

Liên Yên run rẩy toàn thân.

Nàng đã bị dọa sợ!

Bởi vì Liên Yên nhìn thấy năm tên tùy tùng gặp phải trọng thương đã hóa thành tro tàn, trừ cái đó ra thì có mười mấy tên tu sĩ bị trọng thương.

Liên Yên có thể tưởng tượng ra nếu vừa rồi ở bên cạnh Trang Tùng, nàng cũng khó thoát khỏi vận mệnh vẫn lạc.

Nàng không khỏi nhìn về phía Diệp Hạo thì thấy mặt mũi hắn tràn đầy kinh sợ.

- Ngươi đã cứu ta một mạng.

Liên Yên trầm giọng nói.

Diệp Hạo yên lặng không nói.

Lúc hắn nhìn thấy Trang Tùng lần đầu đã cảm thấy người này là một tên ngụy quân tử, đây cũng là nguyên nhân hắn biết có người ám sát vẫn mặc kệ, vấn đề là Diệp Hạo không ngờ nữ tử kia phát rồ như thế?

Con mẹ nó, như một phần tử khủng bố.

Đến lúc bụi bặm tan mất, nàng nhìn thấy Trang Tùng quỳ một chân trên đất, toàn thân lóe ra thanh quang nhàn nhạt, khóe miệng càng không ngừng nhỏ xuống máu tươi.

- Trang Tùng, ngươi sao rồi?

- Cứu người.

- Thông tri Chấp Pháp đội học viện.

Đạo sư giữa sân nhao nhao xông tới.

Không lâu sau, Chấp Pháp đội học viện Thái Huyền đến nơi này.

Đội viên Chấp pháp đội căn cứ dấu vết để lại thì nhanh chóng suy đoán có người báo thù Trang Tùng.

- Hẳn là tân sinh vừa nhập học.

Đội trưởng Chấp Pháp đội Mục An Bang suy nghĩ mội hồi nói

- Lập tức tiến hành kiểm tra tân sinh, thần hồn bị hao tổn sẽ bị hiềm nghi.

- Ngoại trừ tân sinh còn có một vị mới tới.

Lúc này, một đạo thân ảnh thâm trầm nói.

Mục An Bang không khỏi nhìn về phía người nói chuyện

- Ai?

Mã Hoài chỉ Diệp Hạo nói

- Hắn.

- Có ý gì?

Mục An Bang tự nhiên không có khả năng nhận biết toàn bộ học sinh Thái Huyền học viện.

- Vị này là đạo sư vừa tới hôm nay.

Mã Hoài trầm giọng nói

- Trước khi Trang đạo sư bị tập kích, hắn lại trùng hợp mang theo Liên Yên rời đi, tin tưởng chư vị đều thấy được Liên Yên vừa giúp hắn, ta cảm thấy xuất phát từ ơn nghĩa nên hắn không muốn làm bị thương Liên Yên, lúc nãy mới mang theo Liên Yên rời khỏi nơi này. Đúng rồi, hắn vừa tới hỏi Liên Yên đi Công Pháp thất như thế nào? Liên Yên nói cho hắn lộ tuyến, hắn vẫn kiên trì nói Liên Yên dẫn hắn đi.

- Làm gì có chỗ trùng hợp như vậy, hắn vừa rời đi, Trang Tùng đã bị tập kích, nói hai cái này không có quan hệ, ta không tin tưởng một chút nào.

Không thể không nói Mã Hoài nói rất mê hoặc.

Cho dù Liên Yên cũng phải thay đổi sắc mặt nhìn Diệp Hạo.

- Mở thức hải ngươi ra, ta muốn kiểm tra một chút.

Mục An Bang nhìn Diệp Hạo, trầm giọng nói.

- Vẻn vẹn vì mấy câu của hắn, ngươi lại muốn kiểm tra thức hải ta?

Diệp Hạo thản nhiên nói.

- Ngươi có hiềm nghi rất lớn, ta không thể không kiểm tra.

Mục An Bang nhìn thấy Diệp Hạo không phối hợp thì lạnh lùng nói.

- Ta cảm thấy ngươi ghét bỏ mới đúng, nếu không, ngươi mở rộng thức hải ra để ta cũng kiểm tra một chút?

Sắc mặt Diệp Hạo không khỏi chìm xuống.

- Làm càn.

Mục An Bang chỉ Diệp Hạo nói

- Người đâu, bắt hắn lại cho ta.

Hai đội viên Chấp Pháp đội tiến lên muốn đè bả vai Diệp Hạo xuống.

Nhưng ngay khi bọn họ nắm lấy bả vai Diệp Hạo thì biến sắc.

Bởi vì thân thể Diệp Hạo giống như một tòa đại sơn nguy nga, dù dùng sức như thế nào cũng không làm nên chuyện gì.

Bạn cần đăng nhập để bình luận