Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2742: Thái Ất Thần Dịch

- Tiểu hữu, nể mặt ta được không?

Thân ảnh kia cười nói.

- Ngươi là?

Diệp Hạo nghi ngờ hỏi.

- Phù Đồ.

- Phù Đồ?

Diệp Hạo chấn động. Hắn sao không biết Phù Đồ là ai chứ?

Bá chủ gần như thống nhất Yêu vực, Phù Đồ.

Cẩu Tôn phỏng đoán vị này rất có thể đã siêu thoát. Mà hiện tại Diệp Hạo mới có thể xác nhận được vị này thật sự đã siêu thoát. Bởi vì nếu chưa siêu thoát, làm sao có thể giấu chiếm hạm xuất hiện ở trong tiểu thế giới của hắn?

- Bạch Kình Thiên tu luyện đến nước này cũng không dễ dàng gì, nếu ngươi hấp thu toàn bộ khí vận của hắn, vậy cả đời này hắn cũng coi như kết thúc.

Phù Đồ chỉ Bạch Kình Thiên nói.

Ánh mắt Diệp Hạo lóe lên một hồi mới hỏi.

- Tiền bối nói gì thì chính là vậy.

- Ngươi đang bất mãn trong lòng sao?

Phù Đồ cười nói.

- Cũng được, ta cũng không chiếm tiện nghi của ngươi, ta đưa ngươi một giọt Thái Ất thần dịch.

Nghe vậy hô hấp của Diệp Hạo cũng trở nên dồn dập. Thái Ất thần dịch chính là một loại tài nguyên cực kỳ quý hiếm. Nếu Thanh Lô của Diệp Hạo chiếm được Thái Ất thần dịch, tương lai cũng có thể đặt chân đến cấm kỵ cảnh trung kỳ.

Nhưng ngay sau đó Diệp Hạo liền nói.

- Tiền bối, lấy thân phận của ngươi, chỉ đưa một giọt Thái Ất thần dịch, có phải hơi ít hay không?

Phải biết ngoại trừ Thanh Lô ra, Diệp Hạo còn có một khối bảo thạch. Tiềm năng của khối bảo thạch kia không hề kém Thanh Lô.

- Hai giọt.

Phù Đồ sửng sốt một chút, ngay sau đó nở nụ cười. Hắn không ngờ Diệp Hạo lại dám cò kè mặc cả với hắn.

- Thành giao.

Diệp Hạo vội nói.

- Đây chỉ là một hình chiếu của ta, sau khi ngươi tiến về ranh giới Thần vực, người của ta sẽ đưa cho ngươi Thái Ất thần dịch.

Phù Đồ nhìn Diệp Hạo chậm rãi nói.

- Được.

- Còn nữa, Thanh Khâu có một chút quan hệ với Yêu vực ta, chuyện lần này có thể bỏ qua được không?

- Viêm Hoàng tông có thể bỏ qua, nhưng những thế lực khác…

- Lão hồ có thể ứng phó được.

- Được.

Phù Đồ chính là siêu thoát cảnh. Có thể đối thoại với người như vậy cũng chỉ có thể là siêu thoát cảnh mà thôi. Dù trong lòng Diệp Hạo không tình nguyện, cũng không thể không đáp ứng được.

- Lần này ta thiếu ngươi một nhân tình.

Phù Đồ nhìn Diệp Hạo thật sâu, sau đó liền biến mất.

Lúc này Diệp Hạo nhìn về phía Bạch Kình Thiên.

Bạch Kình Thiên sợ hết hồn nói.

- Ngươi muốn làm gì?

- Ngươi phải đáp ứng ta một chuyện.

- Chuyện gì?

- Không được phép tiết lộ ta là khí vận chi tử.

Diệp Hạo nghiêm túc nói.

- Cho dù là người thân cận nhất của ngươi.

Bạch Kình Thiên trầm ngâm một hồi gật đầu nói.

- Ta đáp ứng ngươi.

- Được.

Diệp Hạo vung tay lên liền đưa Bạch Kình Thiên ra khỏi tiểu thế giới.

Những người đến cấp bậc như Bạch Kình Thiên sẽ không nói dối. Đây là vấn đề về nguyên tắc.

Sau khi Diệp Hạo và Bạch Kình Thiên xuất hiện, mới phát hiện lão tổ Tahnh Khâu đã bị chiến hạm đánh đến mức sống dở chết dở.

- Dừng tay.

Diệp Hạo vội vàng hô.

Nhìn tình huống trước mắt, chiến hạm cứ tiếp tục xuất thủ như vậy rất có thể sẽ giết chết lão tổ Thanh Khâu.

Chiến hạm lập tức hãy thu tay.

- Chúng ta đi.

Khiến ai cũng không ngờ rằng Diệp Hạo lại nói vậy.

- Diệp tông chủ, đang yên đang lành, vì sao lại muốn đi?

Một vị thiếu niên chí tôn của Yêu tộc không hiểu hỏi.

- Nguyên nhân cụ thể ta không thể nói.

Diệp Hạo trầm ngâm một chút trả lời.

- Tóm lại chúng ta muốn rời khỏi.

- Vậy chúng ta làm sao bây giờ?

- Bất cứ lúc nào các ngươi đều có thể rời khỏi.

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

- Về phần các ngươi muốn trả thù Thanh Khâu hay không đều không có liên quan gì đến ta.

Lời Diệp Hạo nói khiến rất nhiều thiếu niên chí tôn không hiểu. Rõ ràng Diệp Hạo đã nắm chắc phần thắng trong tay, vậy vì sao lại buông tha giữa chừng?

Hoàn toàn không hợp lẽ thường!

Dù nghĩ không hiểu nhưng những thiếu niên chí tôn này vẫn đồng loạt rời khỏi. Nơi này không thể ở lại nữa.

Diệp Hạo đang chuẩn bị rời khỏi, bỗng hắn nhìn về phía Bạch Linh Lung nói.

- Bạch Linh Lung, có hứng thú làm thị nữ của ta không?

Bạch Linh Lung cười tủm tỉm nói.

- Ngươi cảm thấy thế nào?

- Ngươi tựa hồ đã sớm đoán được ta không làm gì được ngươi?

Diệp Hạo đột nhiên nghĩ đến từ đầu đến cuối trên mặt Bạch Linh Lung đều không hề kinh hoảng.

- Ta không những biết rõ ngươi không làm gì được ta, ta còn biết ngươi đã từng tiến vào gian phòng của ta.

Lời Bạch Linh Lung nói khiến sắc mặt Diệp Hạo cũng phải thay đổi.

Mà sắc mặt thiếu niên chí tôn trong sân nhìn Diệp Hạo cũng tràn đầy cổ quái.

Diệp Hạo tiến vào gian phòng của Bạch Linh Lung?

Hắn vào phòng của Bạch Linh Lung làm gì?

- Ai tiến vào gian phòng của ngươi?

Diệp Hạo mặt đen lại nói.

Rõ ràng đang chà đạp thanh danh của hắn mà.

- Làm sao? Không dám thừa nhận?

Bạch Linh Lung cười khanh khách nói.

- Chuyện này thì có gì không dám thừa nhận? Ta còn nhìn qua ngươi tắm nữa đấy.

Diệp Hạo dứt khoát hoặc là không làm, đã làm thì cho xong.

Nụ cười trên mặt Bạch Linh Lung lập tức đông cứng lại.

- Nói năng bậy bạ.

- Trước ngực ngươi có một nốt ruồi.

Diệp Hạo khẽ mỉm cười nói.

Bạch Linh Lung chấn động.

Vì sao?

Bởi vì trước ngực nàng thật sự có một nốt ruồi!

Vấn đề là sao Diệp Hạo biết được?

- Diệp Hạo.

- Bạch Linh Lung, sau này ngươi nên làm tròn bổn phận.

Diệp Hạo dùng giọng điệu giáo dục nói.

- Không được mắt đi mày lại với nam nhân khác, biết chưa?

- Ngươi khốn kiếp.

Bạch Linh Lung tức giận.

Diệp Hạo cười lớn rời khỏi.

Sau khi rời khỏi Thanh Khâu, Diệp Hạo nhanh chóng ngồi lên chiến hạm đi thắng tới ranh giới Thần vực.

Không qua bao lâu, một thanh niên giẫm lên một đoạn trúc xuất hiện ở trước mặt Diệp Hạo.

- Ngươi chính là người mà sư tôn nói, Diệp Hạo?

Diệp Hạo nhìn thanh niên kia một cái, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc.

Không đơn giản!

Những năm này Diệp Hạo đã gặp qua rất nhiều tu sĩ cùng cấp bậc, nhưng người có thể mang cho hắn cảm giác này lại không có mấy ai. Thanh niên trước mắt là một người.

- Ta không hiểu vì sao sư tôn ngươi lại coi trọng Bạch Kinh Thiên như vậy?

Diệp Hạo trầm ngâm một chút nói.

- Ta cảm thấy bàn về thực lực ngươi cũng không kém hơn Bạch Kình Thiên?

- Chỉ dựa vào ta và sư tôn cũng không thể chống đỡ nổi Yêu vực.

Thanh niên kia bùi ngùi thở dài nói.

- Sư tôn nói đại kiếp chẳng mấy chốc sẽ phủ xuống, đến lúc đó Yêu vực cần một nhóm cường giả mới có thể chống được.

- Đại kiếp mà sư tôn ngươi nói là cái gì?

- Toàn bộ các nền văn minh trong thiên hạ sẽ va chạm với nhau.

Sắc mặt Diệp Hạo không khỏi thay đổi.

- Đây là hai giọt Thái Ất thần dịch.

Ngay sau đó thanh niên kia đưa một bình ngọc cho Diệp Hạo.

- Tương lai nếu có cơ hội, hy vọng có thể liên thủ cùng ngươi.

Diệp Hạo cảm nhận được người thanh niên này rất mạnh, người thanh niên này cũng cảm nhận được Diệp Hạo rất mạnh.

- Được.

Diệp Hạo gật đầu.

Diệp Hạo sẽ không tự đại mà cảm thấy mình vô địch thiên hạ.

Văn minh trên thế gian này còn nhiều hơn cả tưởng tượng của hắn. Hắn rất mong chờ sẽ được tiếp xúc với thiên tài của các văn minh khác…

Sau khi Diệp Hạo trở lại Viêm Hoàng tông mới biết được vượn già của Đệ Nhất Danh Sơn mang theo cây côn giết tới Thanh Khâu.

Đáng tiếc rằng dù yêu khí của vượn già cuồn cuồn tám vạn dặm, nhưng vẫn không phải là đối thủ của lão hồ kia.

Chiến hạm trong lúc toàn thịnh đã tiến hành Hành Duy đả kích với lão hồ kia, nhưng chỉ mới đánh trọng thương lão hồ. Muốn giết được lão hồ đó cần phải có một thời gian dài luyện hóa.

Sau khi Phù Đồ xuất hiện, Diệp Hạo cũng bỏ qua ý định này.

Bạn cần đăng nhập để bình luận