Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3247: Hôn Phối Không

Nhìn Đan các lại một lần nữa đưa tới ba trăm ngàn vạn dược liệu, trong mắt Giang Tự Lưu tràn đầy hâm mộ nói.

- Diệp công tử, tốc độ ngươi kiếm tiền thật sự quá nhanh.

- Hỗn xược, ngươi dám xưng hô với Diệp công tử như vậy?

Đoan Mộc Chính quát lớn.

- A!

Giang Tự Lưu bị choáng váng.

Có chuyện gì sao?

- Diệp công tử chính là cường giả tông sư đấy.

Đoan Mộc Chính trầm giọng nói.

Lúc này Giang Tự Lưu mới nhận ra bản thân đã quên mất thân phận của Diệp Hạo.

Trước đó hắn cảm thấy Diệp Hạo chỉ là đai sư, vì vậy hắn gọi Diệp công tử cũng không có vấn đề gì.

Nhưng bây giờ khi hắn đã biết Diệp Hạo là tông sư nhưng vẫn xưng là Diệp công tử, vậy cũng không còn phù hợp nữa.

- Diệp tiền bối.

Giang Tự Lưu cung cung kính kính hành lễ với Diệp Hạo.

Diệp Hạo không hề nói bỏ qua lễ nghi.

Bởi vì tu hành giới đều chú trọng tôn sư trọng đạo.

- Đan các của các ngươi còn có cao thủ nào trúng độc không?

Lúc này Diệp Hạo mở miệng nói.

- Đúng rồi, cao thủ trúng độc của các đại thế lực cũng có thể đưa tới, nhớ phải nói với bọn hắn nhanh chóng chuẩn bị tài nguyên.

- Ta sẽ lập tức đi liên lạc.

Từ Khánh Phong vừa cười vừa nói.

Cũng không quá lâu, từng cao thủ trúng độc của các thế lực khắp nơi được hộ tống đi tới Đan các.

Còn chưa tới ba canh giờ, con số đã vượt qua một trăm người.

- Khó trách các ngươi không phải là đối thủ của Khô Lâu tổ chức.

Diệp Hạo hơi cảm khái nói.

Những cao thủ này đều là Tương Lai cảnh, trong đó cũng không thiếu Tương Lai cảnh hậu kỳ, thậm chí là đỉnh phong.

- Diệp công tử, làm phiền.

Từ Khánh Phong trịnh trọng nói.

- Yên tâm đi, độc tố trên người bọn họ ta đều biết, chỉ là cần một chút thời gian thôi.

Lời nói của Diệp Hạo khiến cao tầng của thế lực khắp nơi đề thở phào một hơi.

Có biện pháp là được.

- Vậy đành làm phiền Diệp tông sư.

- Diệp công tử, chúng ta đã chuẩn bị năm trăm ngàn vạn dược liệu, xin ngươi vui ẻ nhận lấy.

- Diệp công tử, chỉ cần có thể chữa khỏi cho lão tổ nhà ta, dù phải bỏ ra cái giá gì ta cũng đều đồng ý.

Diệp Hạo quét mắt toàn trường một cái nói.

- Thứ nhất, chi phí xem bệnh của Tương Lai cảnh là phần tài nguyên có giá ba trăm ngàn vạn hoàng thạch; thứ hai, dược liệu dùng để luyện chế thuốc chữa độc các ngươi cũng phải trả bằng tài nguyên cùng giả trị; thứ ba, ai đưa tiền trước, ta sẽ chữa cho người đó trước.

Trước đó Từ Khánh Phong đã nói với chưởng môn các đại thế lực về chuyện tiền xem bệnh, bởi vậy khi bọn họ tới cũng đều mang theo tài nguyên giá trị hơn ba trăm ngàn vạn.

- Diệp công tử, có cần sử dụng thời không lĩnh vực không?

Từ Khánh Phong nhẹ nhàng nói.

- Vài ngày sau sẽ bắt đầu đại hội luyện đan, đến lúc đó sự rằng Khô Lâu tổ chức sẽ tới quấy rối.

- Được.

Diệp Hạo gật đầu một cái.

Chỉ khởi động thời không lĩnh vực, Diệp Hạo mới có thể chữ trị hết hơn một trăm cao thủ này trong vòng vài ngày.

Không thể không nói rằng, chuyện này cũng chính là một khảo nghiệm đối với Diệp Hạo.

Bởi vì trong đây còn có một vài độc tốt rất hiếm thấy, cho dù lấy độ nghiên cứu về dược liệu nhiều năm của hắn cũng phải tốt một chút thơi gian mới điều phối được thuốc giải.

Mà toàn bộ quá trình tiến hành, đám người Từ Khánh Phong đều được quan sát.

Khi bọn hắn nhìn thấy Diệp Hạo giải độc cho Đàm Thượng Thư, trên mặt bọn họ tràn ngập thần sắc chấn kinh.

- Đàm Thượng Thư chính là Tương Lai cảnh đỉnh phong đấy.

- Độc mà Đàm Thượng Thư trúng chắc chắn có cấp bậc Tương Lai cảnh đỉnh phong, bằng không sẽ không thể nào khiến Đàm Thượng Thư mất hết sức chiến đấu.

- Nếu nói như vậy, đan đạo của Diệp Hạo chẳng phải đạt đến tông sư đỉnh phong?

- Ngươi phải biết những loại độc này đa phần chúng ta đều không có cách giải.

Chỉ trong thời gian ngắn Diệp Hạo đã có thể nắm được kết cấu của loại độc, hơn nữa còn chế tạo thành công thuốc giải, ngươi biết để là được như vậy phải nắm rõ dược lý đến mức nào không?

- Ta hoài nghi đan thuật của DIệp Hạo đạt đến trình độ thánh sư.

- Thánh sư vẫn còn chưa đạt tới, nhưng ở trình độ tông sư này, ta cảm thấy không ai bằng.

Khi Ung Hoàng Hoàng nói ra câu đó, đám người đồng loạt nhìn về phía Từ Khánh Phong.

Từ Khánh Phong vuốt râu cười nói.

- Đan đạo của Diệp công tử, ta kém xa.

Mọi người đều biết Từ Khánh Phong là tông sư Tương Lai cảnh đỉnh phong, nhưng bây giờ hắn lại thừa nhận không bằng Diệp Hạo trước bàn dân thiên hạ.

Nếu vậy thì Diệp Hạo chính là người đứng đầu cảnh giới tông sư.

- Các chủ, ta cảm thấy có thể kéo Diệp công tử vào Đan các của chúng ta.

Trong lòng Đoan Mộc Chính hơi động nói.

- Ta cũng có ý nghĩ này, nhưng Diệp công tử chưa chắc đã có hứng thú.

Từ Khánh Phong nhẹ nhàng nói.

- Không phải Diệp công tử có hứng thú với Hồn Thư sao? Ta nghe nói trong tay Đan vực ở Đệ Bát vực cũng có tột tờ Hồn Thư.

Đoan Mộc Chính nhìn Từ Khánh Phong nói.

Ánh mắt Từ Khánh Phong lập tức phát sáng lên.

- Có thể thử một lần.

Đợi đến khi Diệp Hạo giải hết độc cho hơn mộ trăm cường giả này xong cũng đã là chuyện của một tháng sau.

Đương nhiên, bên ngoài còn chưa qua nổi một ngày.

Nhìn tài nguyên giá trị ba ngàn ức trong tiểu thế giới, trong lòng Diệp Hạo cực kỳ cao hứng.

Những tài nguyên này Diệp Hạo không dùng được, nhưng tu sĩ trong tiểu thế giới của hắn lại có thể dùng.

Đương nhiên lúc đại kiếp của Nhân tộc đến, Viêm Hoàng tông và Tinh Hà tông đã chuẩn bị từ lâu, Diệp Hạo cũng thả ra một bộ phận tu sĩ ở trong tiểu thế giới để an bài, nhưng bây giờ tu sĩ trong tiểu thế giới của Diệp Hạo vẫn còn rất nhiều.

Từ khi đến thiên hà Hồn Thiên, Diệp Hạo liền truyền thụ đạo quả của thiên hà Hồn Thiên cho bọn hắn.

Về phần đạo quả của thiên hà Chủng Thiên, hắn không truyền thụ.

Phượng Tuyết cũng đã nói đạo quả của thiên hà Chủng Thiên có vấn đề, như vậy làm sao Diệp Hạo có thể cho bọn họ tu hành chứ?

Vả lại để tu hành hai loại đạo quả, đây chính là một loại khảo nghiệm rất lớn đối với tu sĩ.

Để làm được điều này phải cực kỳ nỗ lực.

Những tu sĩ này muốn tăng tu vi lên cần một lượng lớn tài nguyên.

Quả thật lúc ở thiên hà Cửu Thiên, Diệp Hạo đã lấy được rất nhiều tài nguyên, nhưng những thứ như tài nguyên nhất định càng nhiều càng tốt.

Thừa dịp có cơ hội, sao không thể vớt thêm chút chứ?

- Diệp công tử, đại ân đại đức của ngươi, Thanh Tuyền tông chúng ta vĩnh viễn khắc cốt ghi tâm.

- Diệp công tử, về sau miễn ngươi nói một câu, Lan Đình tông chúng ta nếu có thể làm được tuyệt đối sẽ không chối từ.

- Diệp công tử, không biết ngươi đã lập gia đình chưa?

Cao tầng các đị thế lực trước còn đang cảm tạ, nhưng đến lúc Chưởng môn Huyền Thuỷ tông nói câu này, ánh mắt của mọi người nhìn Diệp Hạo đều trở nên sắng quắc.

Đúng vậy.

Có gì đáng tin hơn thông gia chứ?

Những thế lực này sở dĩ nói ra những lời kia, thứ nhất là thật tâm biểu đạt cảm tạ với Diệp Hạo, đồng thời cũng muốn duy trì tình hữu nghị với hắn.

Dù sao tông sư có đan thuật cao như vậy, nếu có thể tạo chút quan hệ, tương lai hoàn toàn có lợi với tông môn.

- Ta đã có thê tử.

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

- Cơ thiếp cũng được.

Chưởng môn Huyền thủy tông vui cười nói.

- Diệp công tử, ta nói cho ngươi nghe, nữ tử Huyền Thuỷ tông chúng ta ai ai cũng xinh đẹp như hoa, ôn nhu như nước, thế nào? Không suy nghĩ lại một chút sao?

- Bỏ qua đi.

Diệp Hạo cự tuyệt.

- Diệp công tử, ngươi đừng vội vàng cự tuyệt như thế chứ?

Chưởng môn Huyền thủy tông vừa cười vừa nói.

- Như vậy đi, hai ngày nữa khi các nàng tới Đan các sẽ cho các ngươi gặp mặt, đến lúc đó ngươi từ chối cũng không muộn.

Đối phương đã nói đến mức này, nếu Diệp Hạo còn cự tuyệt chính là không nể mặt người ta.

Bạn cần đăng nhập để bình luận