Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3328: Nguyền Rủa Gia Tăng

- Ngươi mới sợ đấy.

Cây nhỏ lập tức xù lông.

- Muốn tại ra một võ hồn Chúa Tể cấp không đơn giản như ngươi nghĩ đâu.

- Nhưng ta cảm thấy ta cần Tịnh hoá võ hồn.

Diệp Hạo nghiêm túc nói.

Không biết vì sao khi cây nhỏ lấy ra Tịnh hoá võ hồn, Diệp Hạo đã cảm thấy tương lai võ hồn này sẽ có rất nhiều đất dụng võ.

Cây nhỏ trầm mặc lại.

Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, cây nhỏ mới mở miệng nói.

- Thời gian tiếp theo ta sẽ tập trung tăng cấp cho Tịnh hoá võ hồn, vì vậy trong khoảng thời gian này ngươi đừng nghĩ đến việc có võ hồn mới.

- Được.

Diệp Hạo lập tức gật đầu.

Hiện tại Diệp Hạo có gương võ hồn, dấu cộng võ hồn, mâu võ hồn, quyền võ hồn, kiếm võ hồn, kim võ hồn, mộc võ hồn, thuỷ võ hồn, hoả võ hồn, thổ võ hồn.

Kỳ thật từng này võ hồn Nửa Bước Chúa Tể, Diệp Hạo đã cảm thấy đủ rồi.

Nhiều võ hồn Nửa Bước Chúa Tể nữa không thể sánh bằng với võ hồn Chúa Tể cấp.

Vả lại nguyền rủa mà Diệp Hạo phải gánh chịu rất bá đạo, cho dù lấy thực lực của hắn cũng rất khó để áp chế được.

Mà lúc này rập rạp chằng chịt nguyền rủa bò lúc nhúc trên mặt hắn.

Những nguyền rủa này không ngừng lan tràn, cùng lúc đó trên người hắn tràn ngập khí tức mục rữa.

- Ngươi sao vậy?

Hồng Nguyệt hoảng sợ nói.

- Cách ta xa một chút.

Diệp Hạo thấp giọng quát lớn.

Hồng Nguyệt vội vàng thối lui về phía sau.

Đợi đến khi nàng đứng vững, nàng khiếp sợ phát hiện hai con mắt của Diệp Hạo trở nên khát máu, nó không ngừng chuyển động qua lại.

- Đây là cái gì? Nguyền rủa?

Hồng Nguyệt bất an nói.

Những năm này Hồng Nguyệt đương nhiên cũng đã từng gặp nguyền rủa, nhưng những nguyền rủa kia so với loại trước mắt, chênh lệch không phải chỉ một ít.

Trầm ngâm một chút, Hồng Nguyệt lấy ra một chiếc cổ đăng toả ra ánh sáng nhu hoà.

Khi cổ đăng rơi trên đỉnh đầu Diệp Hạo, nguyền ngủa tựa hồ cảm thấy bị khiêu khích.

Oanh!

Lực lượng nguyền rủa bay thẳng lên trời.

Chiếc cổ đăng trực tiếp bị đánh nát bét.

Thấy một màn như vậy, tròng mắt Hồng Nguyệt cũng muốn trợn lồi ra.

Phải biết cổ đăng này Phật khí do một vị Tương Lai cảnh đỉnh phong tại ra.

Không nói cường đại vô cùng cũng không xê xích gì nhiều.

Nhưng bây giờ ngay cả một đòn của nguyền rủa cũng không ngăn cản được.

Chờ chút.

Không phải Diệp Hạo chỉ là Tương Lai cảnh trung kỳ thôi sao?

Nhưng vì sao hắn có thể ngăn cản được?

Cũng đúng lúc này Hồng Nguyệt mới phát hiện khí tức trên người Diệp Hạo bắt đầu thay đổi.

Đây là khí tức toàn thân.

Không biết vì sao mơ hồ Hồng Nguyệt lại có cảm giác mâu thuẫn.

- Kỳ quái, tại sao bản thân lại có cảm giác này?

Hồng Nguyệt không biết sở dĩ Hồng Nguyệt có cảm giác này là bởi vì lúc này Diệp Hạo sử dụng đại đạo của thiên hà Chủng Thiên.

Đây là hai loại đại đại hoàn toàn khác biệt.

Nó vốn dĩ không tương thích lẫn nhau.

Thời gian cứ dần trôi qua, tia khát máu trong mắt Diệp Hạo cũng dần dần bị áp chế, cũng không biết trôi qua bao lâu, nguyền rủa trên người hắn cũng tiêu tán.

Diệp Hạo thở hổn hển, giống như mới được vớt ra từ ao nước.

- Ngươi không sao chứ?

Hồng Nguyệt lo âu hỏi.

- Không sao.

Diệp Hạo nhìn Hồng Nguyệt một cái.

- Ngươi bị nguyền rủa?

Hồng Nguyệt hỏi dò.

Diệp Hạo gật đầu một cái.

- Ta có biết một vị Phật cổ, có lẽ hắn sẽ có biện pháp.

Hồng Nguyệt nhẹ nhàng nói.

- Vô dụng thôi.

Diệp Hạo cự tuyệt.

Đây chính là nguyền rủa của đại đạo thiên hà Chủng Thiên.

- Nhiều năm trước, đối phương đã là Kim Thế cảnh sơ kỳ, bây giờ có lẽ đã là lão làng Kim Thế cảnh trung kỳ.

Hồng Nguyệt cho rằng Diệp Hạo không tin.

- Vì sao ngươi có thể gặp người như vậy?

Đây chính là Chủng Thiên tinh hệ đại đạo nguyền rủa a.

Diệp Hạo kinh ngạc nói.

- Năm đó vị Phật cổ đó nói ta có duyên với Phật.

Hồng Nguyệt ngượng ngùng nói.

- Xem ra tương lai có lẽ ngươi sẽ xuất gia.

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

Hồng Nguyệt chủ động giới thiệu cho hắn vị Phật cổ kia, mặc kệ Hồng Nguyệt xuất phát từ ý nghĩ gì, Diệp Hạo cũng đều rất cảm kích.

- Ta mới không muốn xuất gia.

Hồng Nguyệt vội vàng lắc đầu.

Diệp Hạo cười cười không nói gì.

Kim Thế cảnh làm sao có thể tuỳ tiện nói có duyên với Phật chứ?

- Ngươi có thể cho ta biết tên của ngươi không?

Hồng Nguyệt hỏi dò.

- Diệp Hạo.

- Thực lực của ngươi đạt đến Cái Thế bảng?

- Đúng vậy.

- Vậy vì sao ngươi không vào Cái Thế bảng?

- Không hứng thú.

- Chẳng lẽ ngươi không biết vào Cái Thế bảng sẽ có rất nhiều chỗ tốt sao? Đơn giản nhất chính là toàn bộ thiên hà Hồn Thiên này không có người nào dám giết ngươi.

- Ta muốn tu luyện.

Diệp Hạo dời chủ đề.

Vừa rồi nguyền rủa thừa dịp hắn độ phá cảnh giới mà xâm lấn tâm thần hắn, nhưng nó cũng là cơ hội để hắn tìm hiểu sâu về nguyền rủa.

Hắn cần nhân lúc này mà cảm ngộ một phen.

Kỳ thật nguyền rủa vừa rồi Diệp Hạo nếu dựa vào Tịnh hoá võ hồn, hắn tuỳ tiện là có thể trấn áp được nguyền rủa xuống.

Nhưng Diệp Hạo cảm thấy thủ đoạn này vẫn nên để dành đến lúc cuối cùng, đợi đến khi bản thân không thể kiên trì được mới sử dụng.

Thời gian cứ như vậy chậm rãi đi qua.

Đại khái qua ba tháng sau, chiến hạm đi tới Đan thành.

Trong vòng ba tháng này, Diệp Hạo nghiên cứu nguyền rủa càng sâu hơn, khoảng các sáu thành cũng không còn bao xa.

Mà tu vi của thiên hà Hồn Thiên của hắn cũng tăng lên không ít, cách Tương Lai cảnh cao giai cũng không xa.

- Lần này bế quan thu hoạch rất lớn.

Đây là tổng kết của Diệp Hạo.

- Diệp công tử, đến Đan thành.

Lúc này Hồng Nguyệt gọi tới.

Diệp Hạo nhìn về phía Đan thành ở phía xa phảng phất như cự long đang ngủ say, ánh mắt lộ ra một chút chờ mong.

Đây đều là tài nguyên đấy!

Hồng Nguyệt không biết Diệp Hạo đang suy nghĩ gì, nếu thật sự biết, nàng không biết nên nói gì với Diệp Hạo nữa.

Diệp Hạo vung ống tay áo lên thu chiến hạm vào, tiếp đó cùng Hồng Nguyệt đi đến Đan thành.

- Diệp công tử, ngươi thấy Đan thành thế nào?

Diệp Hạo nhìn thoáng qua rồi mới nói.

- Bốn phía Đan thành bao phủ một lớn đại trận hộ thành Kim Thế cảnh sơ kỳ, chỉ tiếc là trận pháp này đã rất lâu rồi không được tu sữa nên xuất hiện rất nhiều lỗ hổng.

- Ngươi hiểu trận pháp?

Hồng Nguyệt kinh ngạc nói.

- Hiểu sơ sơ.

Diệp Hạo nói xong liền dắt tay Hồng Nguyệt giấu thân mình đi về phía trận pháp.

Ở trước mặt Hồng Nguyệt xuất hiện đủ loại phù văn trận đạo, mà những phù văn này đều tản ra sát khí lạnh như băng.

Hồng Nguyệt cũng trở nên căng thẳng.

Nhưg rất nhanh nàng phát hiện phù văn sát đạo vào bẫy rập trong đại trận hộ thành đều không hề ảnh hưởng đến nàng.

Nàng giống như một người khách qua đường, dễ dàng đã xuyên qua được trận pháp hộ thành.

- Đan thành thật sa sút.

Đợi đến khi Diệp Hạo mang theo Hồng Nguyệt đi vào trong thành mới cảm khái nios.

Ở trong mắt Diệp Hạo, trận pháp hộ thành của Đan thành đã bị hư hại một phần ba.

Một phần ba đấy.

Dù thế nào đi chăng nữa cũng không nên bị hư hại đến mức độ này.

Từ điểm đó cũng có thể thấy được Đan các đã suy sụp thành bộ dáng gì?

- Bây giờ đi đâu?

- Đan các.

- Ta đi gặp một người bạn.

Hồng Nguyệt nghĩ một hồi nói.

- Được.

- Ngươi cho ta một tấm dẫn đường phù, bằng không ta đi đâu để tìm ngươi đây?

Hồng Nguyệt nói gấp.

Cho Hồng Nguyệt một tấm dẫn đường phù xong, Diệp Hạo đi thẳng tới trụ sở Đan các ở Đan thành.

Kết quả hắn phát hiện ở trước cửa có không ít trận sư đang đứng.

- Chuyện gì vậy?

Diệp Hạo kinh ngạc nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận