Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1874: Cố Ý Làm Khó Dễ

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

-----------------

Hầu Nhất Liễu vô thức nhận lấy, sau khi nhận rồi thì thần niệm quét qua, ánh mắt cô lộ ra vẻ kinh ngạc.

Ba trăm vạn!

Trong túi càn khôn thật sự có ba trăm vạn!

- Chuyện bằng hữu của ngươi làm bẩn quần áo ta ta coi như xóa bỏ.

Hầu Nhất Liễu nhìn Diệp Hạo nói.

Nói xong những lời này, Hầu Nhất Liễu kéo cánh tay Cẩu Thiên Nguyên muốn rời đi.

Không ngờ lại bị Diệp Hạo ngăn cản.

- Ngươi làm cái gì?

- Vừa rồi ngươi nói cái gì? Ngươi nói chuyện bằng hữu ta làm bẩn quần áo ngươi xóa bỏ? Đối với những lời này, ta không có gì có thể nói, nhưng ngươi đánh bằng hữu của ta còn chưa tính toán rõ ràng nha?

Nghe vậy, sắc mặt Hầu Nhất Liễu biến đổi, chợt hỏi lại.

- Ngươi muốn làm gì?

- Rất đơn giản.

Diệp Hạo nhàn nhạt nói:

- Ngươi đánh bằng hữu của ta một bạt tay, vậy bằng hữu của ta đánh ngươi ba bạt tay.

- Tại sao lại là ba bạt tay?

- Ta đã trả cho ngươi giá gấp ba, chẳng lẽ đsanh ngươi ba cái tát thì quá phận sao?

- Cho ngươi.

Hầu Nhất Liễu suy nghĩ một chút ném trên mặt đất ba vạn Tiên Thạch, có chút cao ngạo nói:

- Những cái này là bồi thường cho ngươi một bạt tay của ta.

- Nhặt lên cho ta.

Diệp Hạo lạnh lùng nhìn Hầu Nhất Liễu nói.

Hầu Nhất Liễu đón hai mắt Diệp Hạo phát lạnh run rẩy.

- Ngươi có thể không nhặt, nhưng mệnh của ngươi, ta thu.

Diệp Hạo tỏa ra một đạo sát cơ kinh người rơi xuống trên người Hầu Nhất Liễu:

- Sự chịu đựng của ta có hạn, nếu như ta đếm đến ba vẫn không nhìn thấy động tác của ngươi thì ngươi có thể chết rồi.

Dừng một chút Diệp Hạo nói tiếp:

- Còn có, ngươi phải nhặt từng khối lên cho ta, nếu ngươi dám duy nhất một lần nhặt hết, ta vẫn sẽ lấy mạng của ngươi.

Hầu Nhất Liễu nhìn về phía Cẩu Thiên Nguyên, ánh mắt lộ ra vẻ cầu khẩn.

Cẩu Thiên Nguyên có chút tức giận nhìn Diệp Hạo:

- Ngươi đừng quá mức.

- Một.

Diệp Hạo cũng không thèm nhìn hắn mà vươn một ngón tay thản nhiên đếm.

- Thiên Nguyên.

Sao Hầu Nhất Liễu có thể nguyện ý cúi người nhặt được chứ?

Phải biết giờ, khách hàng cả hiệu may đều đang nhìn một màn này đây?

- Hai.

Diệp Hạo vươn hai ngón tay thản nhiên lên tiếng.

Cẩu Thiên Nguyên nắm hai bàn tay thật chặt.

Mà khi hắn muốn xông tới thì lại bị hai thị vệ đè xuống.

- Thiếu gia, không nên vọng động.

- Thiếu gia, ngươi không phải đối thủ của hắn.

Ánh mắt Hầu Nhất Liễu lộ ra vẻ tuyệt vọng.

Cô ý thức được Cẩu Thiên Nguyên không trông cậy được. Vì vậy, khi Diệp Hạo sắp duỗi ra ngón tay thứ ba, trong lòng Hầu Nhất Liễu tràn đầy khuất nhục ngồi xổm xuống, nhặt từng khối Tiên Thạch trên mặt đất.

Nhưng Hầu Nhất Liễu còn không có nhặt mấy khối thì nghe soạt một tiếng, Diệp Hạo một cước đá những Tiên Thạch được sắp xếp chỉnh tề ra loạn xạ khắp nơi.

- Ngươi ——?

Hầu Nhất Liễu tức giận nhìn hắn.

- Giờ không truy cứu việc có phải ngươi cầm ba vạn Tiên Thạch để muốn đuổi ăn mày không, dù có ý gì thì ngươi hoàn toàn có thể đưa ba vạn Tiên Thạch cho đối phương?

Diệp Hạo cười lạnh nói tiếp.

- Nhưng ngươi làm cái gì? Ngươi ném trên đất? Mẹ nó chứ, người cho rằng mình là ai? Chẳng qua chỉ có một chút tư sắc mà thôi.

- Ngươi.

Hầu Nhất Liễu tức giận đến đau ngực.

Tuy cô không phải danh môn, nhưng phụ thân cũng rất có mặt mũi.

Làm sao đến miệng Diệp Hạo lại thành có chút tư sắc?

- Cảm thấy ta nhục nhã ngươi?

Diệp Hạo cười lạnh nói:

- Ngươi đời này theo bao nhiêu nam nhân, ta nghĩ trong lòng của ngươi rõ hơn ai hết? Sở gia Sở Nguyên Hoành, Tôn gia Tôn Khang Tầm, Nhị Bang Chủ Hắc Hổ Bang, Lục Trưởng Lão Địa Sát Môn, Nhiếp Ấn Phương Thất Thương Tông.

Theo Diệp Hạo nói ra hơn hai mươi tên nam nhân, ánh mắt Hầu Nhất Liễu trở nên hoảng loạn.

- Ngươi..ngươi…

Cẩu Thiên Nguyên tức giận chỉ vào Hầu Nhất Liễu quát.

- Ngươi không phải nói trước khi gặp được ta chỉ có một nam nhân thôi sao?

- Thiên Nguyên, hắn nói năng bậy bạ.

Hầu Nhất Liễu nhìn về phía Cẩu Thiên Nguyên vội nói.

- Hầu Nhất Liễu, ta cuối cùng hỏi ngươi một câu? Ngươi xác định ta nói bậy?

Vẻ mặt Diệp Hạo lãnh đạm nhìn nàng, nói tiếp:

- Nếu ngươi dám, ta không ngại nói ra chuyện mà ngươi và gia tộc của ngươi đã làm đối với vị kia.

Nghe Diệp Hạo nói như vậy, trên mặt Hầu Nhất Liễu lộ ra vẻ sợ hãi.

- Ngươi —— ngươi.

Sao Diệp Hạo có thể biết chuyện kia được?

Không phải rất bí ẩn sao?

Hầu Nhất Liễu rất rõ ràng nếu chuyện kia bị lộ ra ánh sáng, mình rất có thể sẽ bị trục xuất khỏi Hầu gia.

- Hầu Nhất Liễu, ngươi….

Trong lòng Cẩu Thiên Nguyên đã nhận định Diệp Hạo nói thật, nhưng trong lòng Cẩu Thiên Nguyên vẫn còn có một tia hi vọng:

- Ngươi nói với ta rằng hắn đang bịa chuyện đi.

Hầu Nhất Liễu lại cuối đầu xuống.

Lúc này nàng nào còn dám?

Nếu Diệp Hạo nói ra chuyện kia thì đời này của nàng coi như xong.

Cẩu Thiên Nguyên nhìn thấy vậy, sao còn không rõ, hắn tức giận xoay người rời đi.

Diệp Hạo nhìn thoáng qua Hầu Nhất Liễu nhàn nhạt nói:

- Tiếp tục nhặt cho ta.

Trong mắt Hầu Nhất Liễu chứa đầy nước mắt:

- Ngươi đã làm ta thân bại danh liệt, chẳng lẽ còn chưa đủ?

- Từ chuyện vừa rồi ta có thể suy đoán ra ngươi là hạng người gì.

Diệp Hạo nhàn nhạt nhìn Hầu Nhất Liễu nói:

- Chuyện ức hiếp nhỏ yếu này ngươi cũng không phải làm lần một lần hai. Đây cũng là nguyên nhân ta tại sao nhiều lần nhục nhã ngươi.

- Giờ những Tiên Thạch này, ngươi nhất định phải từng khối từng lên cho ta.

Diệp Hạo nói tiếp.

Hầu Nhất Liễu cắn răng nghiến lợi nhìn Diệp Hạo, nhưng mà trước uy nghiêm của hắn, cô vẫn ngồi xổm xuống nhặt từng khối lên.

Rất nhanh sau đó, một nữ tử mặc váy lụa tươi đẹp từ sau sảnh đi tới.

- Vị công tử này, ta là bà chủ của hiệu may, xin cho ta một chút mặt mũi, đừng bắt cô ấy tiếp tục nhặt Tiên Thạch nữa, được không?

Váy lụa nữ tử tướng mạo thanh tú, thuộc về loại tiểu gia bích ngọc, lời nói ôn nhu mà dễ nghe.

Diệp Hạo nhìn nữ tử này một chút, nói:

- Bà chủ ngươi đã mở miệng, ta cho ngươi một mặt mũi.

Hầu Nhất Liễu vội vàng đứng lên, tiếp theo muốn rời khỏi đây.

Nhưng mà Diệp Hạo lại lần nữa ngăn cản cô.

- Ngươi muốn làm gì nữa?

Hầu Nhất Liễu có chút tức giận quát hỏi.

- Ngươi cảm thấy chuyện ngươi đánh A Thải một bạt tay dễ dàng bỏ qua như vậy?

Diệp Hạo thản nhiên nói.

- Ngươi còn muốn nhục nhã ta thế nào nữa?

Hầu Nhất Liễu bi phẫn.

- Ta cũng không làm khó ngươi, ba người bọn hắn mỗi người ở đây chọn lựa ba bộ quần áo, không có vấn đề chứ?

Diệp Hạo nhìn chằm chằm Hầu Nhất Liễu, nói.

Hầu Nhất Liễu giật mình.

Nàng còn tưởng rằng chuyện gì chứ?

Hóa ra vì chuyện này?

- Không thành vấn đề.

Hầu Nhất Liễu trầm giọng đáp.

Diệp Hạo nhìn về phía A Thải, A Hổ, A Báo nói:

- Các ngươi đi lựa quần áo mình thích đi.

- Có thể chứ?

A Thải có chút thấp thỏm hỏi.

- Có thể, chọn đi.

Diệp Hạo khích lệ.

Ba người quét qua bốn phía một chút rồi đi tới một khu vực. Nhìn thấy vậy, sắc mặt Hầu Nhất Liễu bỗng chút thay đổi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận