Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1352: Có vấn đề gì hả?

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên; Hám Thiên Tà Thần

-----------------------

- Không gian thuật thật tinh diệu.

Hai mắt Diệp Hạo sáng lên.

- Tự nhiên mà thành không dấu vết.

Con ngươi Lôi Loan Tiên Tử hơi co lại.

Lôi Loan Tiên Tử khiếp sợ, với tu vi của nàng lúc này vậy mà không nhìn thấy bất kỳ dấu vết nào.

Điều này nói rõ cái gì?

Điều này nói rõ đối phương tại không gian lĩnh vực này vượt xa nàng.

Lôi Loan Tiên Tử khiếp sợ đồng thời không thể không thừa nhận một việc.

Tu vi của mình nhìn như không tệ, nhưng trên thực tế không coi vào đâu, ở Tiên Vương lĩnh vực, mạnh hơn mình có khối người.

Sau đó, đoàn người Diệp Hạo cũng xuyên qua gợn sóng không gian, đập vào mắt là hai cây cột kéo dài tới chân trời.

Bên trong trụ lớn có dòng nước, dòng nước trong cột nghịch chuyển không ngừng.

- Đây là tiên trụ kiểm tra tư chất.

Đào Ngột chỉ vào một cây trụ trong đó nói:

- Thông Linh Thuật có nhiều loại, lát nữa kiểm tra tư chất, tư chất của các ngươi càng cao sẽ đạt được Thông Linh Thuật càng mạnh.

- Không phải ta không cho các ngươi Thông Linh Thuật mạnh hơn, mà chủ nhân nhà ta trải qua vô số lần thí nghiệm chứng minh, không đủ đối ứng tư chất mà học tập Thông Linh Thuật mạnh hơn hiệu quả không bằng hơi yếu một chút Thông Linh Thuật.

- Được rồi, các ngươi bây giờ có thể kiểm tra.

Xích Luyện Tiên Tử hơi chần chờ thứ nhất đi tới bên cạnh cây cột, tiếp theo đặt tay trên cột, sau một khắc, dòng nước bên trong cây cột từ dưới đáy bắt đầu biến ảo màu sắc.

Kim sắc.

Kim sắc dòng nước không ngừng dâng lên, cuối cùng dừng lại chín mươi chín mét.

- Tư chất bình thường.

Đào Ngột nói.

- Tư chất bình thường?

Xích Luyện Tiên Tử không tiếp thụ nổi.

- Theo lý thuyết các ngươi đã xuất hiện ở đây, nói rõ các ngươi có kinh khủng tạo hóa, như vậy tư chất của các ngươi không nói vượt qua bọn ta, nhưng cũng không nên chênh lệch với chúng ta nhiều như vậy.

Đào Ngột liếc Xích Luyện Tiên Tử nói.

- Tư chất của ngươi đạt tới bao nhiêu?

Lúc này, Diệp Hạo hỏi.

- Chín trăm tám mươi mốt.

Đào Ngột hơi khiêu khích nhìn Diệp Hạo.

- Chín trăm tám mươi mốt rất cao hả?

- Cường giả Tiên Vương Đỉnh Phong cực hạn là chín trăm chín mươi chín.

Đào Ngột nhìn Diệp Hạo như đang nhìn một thằng ngu.

Nghe vậy, tâm thần Diệp Hạo chấn động.

Đào Ngột không hổ là một trong mười đại hung thú thượng cổ.

Quả nhiên bá đạo!

- Ta đến thử xem.

Lôi Loan Tiên Tử cũng muốn biết cực hạn của mình.

Lôi Loan Tiên Tử tiến lên, bàn tay trắng đặt trên cây cột.

Sau một khắc, dòng nước bên trong cây cột hóa thành kim sắc, cùng lúc đó kim sắc dòng nước không ngừng dâng lên, cuối cùng con số dừng lại chín mươi ba mét.

Nhìn thấy con số này, sắc mặt Lôi Loan Tiên Tử đen lại.

- Sao có thể?

- Không có gì không thể.

Đào Ngột nhìn Lôi Loan Tiên Tử, ánh mắt tràn đầy khinh bỉ:

- Tư chất của ngươi vốn không như đồ đệ của ngươi, vì vậy có kết quả này cũng hợp tình hợp lý. Còn có nhớ kỹ chúng ta khảo hạch tư chất, mà không phải tu vi.

- Tiểu tử, tới lượt ngươi.

Đào Ngột nhìn Diệp Hạo nói.

- Cực hạn cây cột khảo nghiệm này là bao nhiêu?

Diệp Hạo suy nghĩ nói.

- Ngươi hỏi cái này làm gì?

- Tò mò.

- Cây này cây cột năm đó ngay cả tư chất của chủ nhân ta cũng có thể đo ra.

Đào Ngột hừ lạnh nói:

- Chẳng lẽ ngươi tự tin tư chất của ngươi có thể sánh với chủ nhân nhà ta?

- Ta chưa hề nghĩ tới sánh bằng chủ nhân nhà ngươi.

Diệp Hạo vừa nói vừa hướng cây cột đi tới.

- Vậy tốt.

Đào Ngột vừa nói đến đây bị Diệp Hạo câu nói tiếp theo của kinh trụ.

- Ta chưa bao giờ cảm thấy ai có thể cùng ta sánh vai?

- Cuồng vọng.

Đào Ngột vừa mới nói ra hai chữ này bị hình ảnh trước mắt kinh trụ.

Dòng nước bên trong cây cột như bị dẫn bạo, dùng một loại tốc độ khủng khiếp dâng lên như bão táp.

Một trăm!

Hai trăm!

Ba trăm!

Đào Ngột chú ý tới sau khi đạt tới con số ba trăm, tốc độ chẳng những không có yếu bớt, ngược lại còn đang tiếp tục tăng lên.

- Này ——.

Sắc mặt Đào Ngột hơi thay đổi.

Bảy trăm!

Tám trăm!

Chín trăm!

Khi kim sắc dòng nước nhảy lên tới con số chín trăm này, Đào Ngột vẫn không nhìn thấy yếu bớt xu thế.

Hắn và Cùng Kỳ liếc nhau đều từ trong mắt nhau nhìn thấy nồng đậm kinh hãi.

Chín trăm bảy!

Chín trăm tám!

Chín trăm chín!

Theo lý thuyết đạt tới con số này tốc độ nên yếu đi rất nhiều.

Nhưng kim sắc dòng nước vẫn duy trì xu thế mạnh mẽ.

Con số rất nhanh đột phá đến một ngàn.

- Một ngàn.

Xích Luyện Tiên Tử kinh hô.

- Một ngàn chẳng phải có nghĩa tư chất Diệp Thiên vượt qua Tiên Vương Đỉnh Phong?

Sắc mặt Lôi Loan Tiên Tử hoàn toàn thay đổi.

Sau khi kim sắc dòng nước đạt tới một ngàn, dòng nước đột nhiên hóa thành một đầu du long.

Du long bay thẳng lên, tiếp tục kéo lên cao.

- Phi long tại thiên.

Đào Ngột thì thào nói:

- Phá tan Tiên Vương trói buộc, vấn đỉnh Bán Thần cảnh.

Một ngàn mốt!

Một ngàn hai!

Một ngàn ba!

Nhìn đầu kia du long không ngừng xông lên, trong lòng Đào Ngột cực kỳ rung động.

- Vị này chẳng lẽ có thể đột phá hai ngàn trị số chứ?

Đào Ngột nhìn Cùng Kỳ nói.

- Không phải không có khả năng.

Cùng Kỳ miệng đắng lưỡi khô nói.

Hai người bọn hắn bây giờ rốt cuộc minh bạch tại sao tư chất Xích Luyện Tiên Tử thấp như vậy có thể đặt chân nơi này?

Hóa ra đều nhờ Diệp Hạo.

Một ngàn bảy!

Một ngàn tám!

Một ngàn chín!

Khi du long đột phá đến hai ngàn con số này sau khi lắc mình một cái hóa thành Côn Bằng. - Thật đột phá.

Đào Ngột nhìn Diệp Hạo toàn thân run rẩy:

- Đột phá đến hai ngàn có nghĩa tương lai hắn có khả năng đặt chân đến Đệ Nhị Cảnh?

- Tiểu tử này sẽ không thật vượt qua chủ nhân chứ?

Cùng Kỳ đắng chát chát nói.

Hắn còn nhớ, năm đó chủ nhân của hắn đạt tới con số hai ngàn chín.

Nhưng mà nhìn đầu này Côn Bằng bay lên xu thế hoàn toàn có thể đột phá hai ngàn chín a.

Hai ngàn sáu!

Hai ngàn bảy!

Hai ngàn tám!

Sau khi Côn Bằng vượt qua hai ngàn chín, trong lòng Cùng Kỳ cũng không còn một chút đắng chát. Bởi vì nó đột nhiên nghĩ đến một chuyện quan trọng. Cùng Kỳ và Đào Ngột liếc nhau, hai bên trong mắt đều ngưng trọng.

- Còn nhớ năm lúc đó chủ nhân rời đi nói với chúng ta cái gì không?

Đào Ngột nhìn Cùng Kỳ nói.

- Nhớ rõ.

Trong mắt Cùng Kỳ tràn đầy phức tạp sắc.

Cùng Kỳ nói đến đây nhìn thấy đầu Côn Bằng kia bỗng nhiên đột phá đến ba ngàn.

- Mau dừng lại.

Cùng Kỳ vội vàng hô. Bởi vì ba ngàn là cực hạn. Đi lên nữa không có không gian. Nghe vậy, Diệp Hạo buông tay ra:

- Ta nói các ngươi khảo nghiệm này tư chất cây cột cực hạn sao thấp như vậy?

- Ngươi biết con số ba ngàn giá trị ý nghĩa gì không?

Cùng Kỳ không nói hỏi.

- Đệ Tam Cảnh.

Diệp Hạo lạnh nhạt nói.

- Đệ Tam Cảnh ngươi còn không vừa lòng?

- Đệ Tam Cảnh có mạnh có yếu được không? Còn nữa ta rất muốn biết tư chất của ta biết đánh nhau hay không phá Đệ Tam Cảnh.

Diệp Hạo nhìn Cùng Kỳ bình tĩnh nói.

- Ngươi muốn đánh vỡ Đệ Tam Cảnh?

Cùng Kỳ biến sắc.

- Có vấn đề gì hả?

Diệp Hạo như đang hỏi một chuyện rất bình thường.

Bạn cần đăng nhập để bình luận