Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3332: Trận Đạo Chi Uy

Vân Trung Tử đến đây là muốn có một câu trả lời thoả đáng.

Kết quả Diệp Hạo bên này lại bắt bọn họ nhận lỗi.

Đây là cái gì?

Khinh người quá đáng!

- Ngươi cảm thấy ta sẽ đùa giỡn với ngươi sao?

Diệp Hạo nhàn nhạt nói.

- Xem ra ngươi muốn dẫn ta ra.

Vân Trung Tử tựa hồ đã hiểu ra.

- Ngươi sai rồi.

Diệp Hạo lắc đầu.

- Ngươi có ý gì?

Ánh mắt Vân Trung Tử lộ ra tia tìm tòi.

- Nói thật ra không hề có một chút hứng thú gì với ngươi hết, cho dù ngươi được vinh dự là người đứng đầu trận đạo.

Câu nói này của Diệp Hạo chính là trần trụi khiêu khích.

Quả nhiên Vân Trung Tử bị chọc giận.

Trên người hắn tràn ra từng phù văn một, những phù văn kia hoá thành tia sáng thần bí bao phủ xung quanh Vân Trung Tử khiến hắn giống như một thánh tử.

- Ta cho ngươi cơ hội xuất thủ.

Âm thanh của Vân Trung Tử vang lên ầm ầm, nổ vang khắp vùng không gian này.

Diệp Hạo liếc Vân Trung Tử một cái nói.

- Nếu ta thực sự xuất thủ, ngươi sẽ không có cơ hội xuất thủ đâu.

- Buồn cười, cho dù là chí tôn cũng không dám xem thường ta.

Vân Trung Tử cười lạnh nói.

Vân Trung Tử rất tự tin.

Năm đó hắn chỉ kém chí tôn đứng thứ mười một chiêu, hắn tin dù chí tôn xếp hạng cao hơn muốn đánh bại hắn, không tiêu tốn chút thời gian chắc chắn không có khả năng.

Diệp Hạo có ý gì?

Hắn dựa vào đâu chứ?

- Có đúng không?

Diệp Hạo vừa nói xong, hắn vung một trảo về phía không trung, vô số phù văn trận đạo điên cuồng được ngưng tụ xoay tròn trong lòng bàn tay hắn rồi hoá thành một phù kiếm kim sắc.

Phù văn lấp loé chấn động khủng bố, chỉ mỗi chấn động thôi cũng đủ để xé rách tất cả.

Khiến thương khung tịnh diệt, khiến thiên địa huỷ diệt.

Tu sĩ toàn trường đều biến sắc.

Có thể tới nơi này, kém nhất cũng là thiên kiêu, một đòn lúc này của Diệp Hạo ẩn chứa sức mạnh cỡ nào, bọn họ làm sao có thể không cảm nhận được?

- Đi.

Diệp Hạo tiện tay thả ra.

Nhìn trận đạo chi kiếm do Diệp Hạo ngưng tụ thành bay về phía hắn, trái tim Vân Trung Tử không khỏi đập mạnh lên.

Hắn mơ hồ cảm thấy mình không thể định lại.

Khi ý nghĩ này được sinh ra, hai mắt Vân Trung Tử híp lại.

Làm sao có thể?

Niềm tin vô địch trận đạo của bản thân tại sao lại sụp đổ?

Không!

Trận đạo của ta, đệ nhất vạn cổ;

Trận đạo của ta, vô địch đồng giai;

Trận đạo của ta, thiên thu muôn đời.

Ôm lấy niềm tin này, Vân Trung Tử ngưng tụ một trận đạo chi kiếm.

Cây kim so với cọng râu!

Vân Trung Tử phải dùng một kích mạnh nhất của bản thân để đối phó với Diệp Hạo.

Ầm!

Không có vụ va chạm kinh thiên động địa như tưởng tượng.

Chỉ với một kích, trên trận đạo chi kiếm của Vân Trung Tử đã xuất hiện vết nứt.

Kích thứ hai, vết nứt này nhanh chóng lan khắp toàn bộ thân kiếm.

Kích thứ ba, trận đạo chi kiếm mà Vân Trung Tử vất vả ngưng tụ ầm một tiếng vỡ nát.

Vân Trung Tử liên tục lui lại phía sau mười mấy bước mới khó khăn ngừng lại được, hắn trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Diệp Hạo.

- Ngươi . . . Ngươi . . . .

Mới nói đến đây hắn cũng không thể chịu đựng nổi nữa, máu trong người dâng lên phun ra ngay tại chỗ.

Thấy một màn như vậy, tất cả mọi người đều hoang mang.

Bọn họ nhìn thấy cái gì?

Bọn họ thấy đệ nhất trận đạo thế hệ tuổi trẻ thảm bại trong tay Diệp Hạo.

Chênh lệch quá xa.

Căn bản không cần phải suy nghĩ quá nhiều.

- Ngươi . . . Ngươi rốt cuộc là ai?

Long Quốc Huy kinh nghi ngờ nhìn Diệp Hạo nói.

- Ta là ai?

Diệp Hạo nói xong liền ném cho Tô như Huy một tấm lệnh bài.

- Lệnh bài Thái thượng trưởng lão.

Ngay khi Tô Như Huy nhìn thấy lệnh bài, hắn ngây ngẩn cả người.

Ngay sau đó hắn lập tức nhận ra đây là lệnh bài Thái thượng trưởng lão ở Đệ Thất vực.

- Diệp đạo huynh.

Tô Như Huy ngạc nhiên gọi.

Thái thượng trưởng lão ở Đệ Thất vực nếu tiến về Đệ Bát vực có thể trở thành cao tầng trong tông môn, chí ít cũng có cấp bậc trưởng lão.

Đây chính là lý do vì sao Tô Như Huy lại gọi Diệp Hạo là đạo huynh.

- Thì ra là một lão yêu quái.

Long Quốc Huy giống như hiểu ra.

- Lão yêu quái? Ha ha ha.

Tô Như Huy cười lớn nói.

- Long Quốc Huy, cốt linh của Diệp đạo huynh thế nào ngươi không nhìn thấy sao? Bàn về tuổi tác hắn còn không lớn bằng Vân Trung Tử đấy.

Long Quốc Huy nhìn Diệp Hạo một hồi, trên mặt tràn ngập thần sắc khó xử.

Nhưng ngay sau đó hắn nghĩ tới một chuyện.

- Ngươi là Thái thượng trưởng lão của Đan các ở Đệ Thất vực?

- Không sai.

- Vậy vì sao ngươi lại hiểu trận đạo?

- Nhàn rỗi nên học thôi.

Diệp Hạo nhún vai một cái nói.

Long Quốc Huy nghẹn lời.

Nhàm chán nên học?

Ngươi nói đùa cái gì?

- Các hạ cần gì phải nhục nhã người khác như vậy?

Vân Trung Tử trầm mặt nói.

- Vân Trung Tử, ngươi nghĩ vừa rồi ta vận dụng toàn bộ thực lực sao?

Diệp Hạo ha ha cười nói.

- Chẳng lẽ không phải?

- Vân Trung Tử, cái gọi là trận đạo của ngươi, trong mắt ta chỉ như đom đóm thôi.

Diệp Hạo nói xong lại tiến lên một bước.

Ánh mắt Vân Trung Tử lộ ra tia nhục nhã.

- Ta biết trận đạo của ngươi mạnh hơn ta, nhưng ngươi cũng không thể làm nhục ta như vậy.

Vân Trung Tử giận tím mặt.

Diệp Hạo thương hại nhìn Vân Trung Tử một cái rồi đạp về phía trước một bước.

Vô cùng vô tận phù văn trận đạo bao phủ tu sĩ toàn trường vào bên trong.

- Chuyện gì vậy?

- Vì sao ta không thể vận dụng thần lực?

- Linh hồn lực cũng không thể vận dụng.

- Ta sắp không thể thở được nữa.

Sắc mặt Vân Trung Tử đỏ lên.

Hắn sắp không thở được.

- Tước đoạt chi trận, giam cầm chi trận.

Trên mặt Long Quốc Huy lộ ra thần sắc không thể tin được.

- Sao chỉ mới động niệm mà ngươi đã có thể bố trí được hai loại trận pháp rồi?

Cả hai loại trận pháp này, dù là loại nào cũng không phải tuỳ tiện mà có thể tạo ra được.

Thế nhưng Diệp Hạo chỉ tiện tay là có thể làm được.

Thiên phú trận đạo bậc này, có thể xưng nghịch thiên.

- Ngươi chắc chỉ có tước đoạt chi trận và giam cầm chi trận chứ?

Diệp Hạo nhìn Long Quốc Huy một cái nói.

- Hả? Không đúng, còn có cạm bẫy chi trận, cấm hồn chi trận.

Long Quốc Huy trợn mắt há hốc mồm mà nói.

Lúc này Diệp Hạo mới phất tay thu hồi trận pháp xung quanh lại.

- Ngươi thân là Phó các chru Trận Đạo tổng các, ngay cả trận pháp mà ta bố trí cũng nhìn không thấu, khó trách trận đạo nhất mạch sa sút đến mức này.

- Trận đạo nhất mạch không hề sa sút.

Long Quốc Huy trầm giọng nói.

- Nếu không sa sút, vậy vì sao người như vậy cũng có thể xưng vương?

Diệp Hạo chỉ Vân Trung Tử không khách khí chút nào nói.

- Cái gì mà đệ nhất trận đạo, ta chỉ cần đưa tay ra là có thể trấn áp được.

Vân Trung Tử gần như đã tức điên lên.

Ngươi trào phúng Trận Đạo tổng các thì cứ việc, cần gì phải đưa tên ta vào?

- Thực lực trận đạo của ngươi hoàn toàn có thể khiêu chiến với đệ tam chí tôn.

Long Quốc Huy tức giận nói ra.

- Ngươi không thể lấy tiêu chuẩn của ngươi để đánh giá người khác.

- Bây giờ Trận Đạo tổng các ngươi có phải nên cho ta một câu trả lời thoả đáng hay không?

Diệp Hạo nhắc lại chuyện cũ.

- Nếu ngươi gia nhập Trận Đạo tổng các, Trận Đạo tổng các ta sẽ cho ngươi đãi ngộ của Thái Thượng trưởng lão.

Tròng mắt Long Quốc Huy đảo vài vòng nói.

- Miễn ngươi trở thành Thái thượng trưởng lão Trận Đạo tổng các ta, như vậy phủ khố Trận Đạo tổng các sẽ mở rộng cho ngươi, ngươi cần tài nguyên gì, chỉ cần tới lấy là được.

Nghe đến đây, Tô Như Huy lập tức trở nên gấp gáp.

- Ngươi nói đùa cái gì? Diệp huynh là người của Đan các ta.

Tô Như Huy nói gấp.

Bạn cần đăng nhập để bình luận