Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2734: Cho Ngươi Tức Chết

- Có thể ở cấm địa nào đó hay không?

Diệp Hạo suy nghĩ một chút lại hỏi.

- Đúng thật là Thanh Khâu có cấm địa, nhưng vẫn không thể giấu được ta.

Chiến hạm cấm kỵ tự tin nói.

- Có tra được tu sĩ đại vực khác không?

- Tra được, nhưng bên người bọn hắn có cường giả nửa bước cấm kỵ.

Diệp Hạo nghĩ một hồi nói.

- Tạm thời không cần động đến bọn họ.

Cũng đúng lúc này Diệp Hạo nghe được một tiếng kêu thảm thiết thê lương, là Bạch Linh Lung dưới ánh mắt của hàng trăm người thiêu chết Bạch Vũ.

- Bất luận là thứ gì phá hư đoàn kết bên trong nội bộ Thanh Khâu đều đáng chết.

Bạch Linh Lung uy nghiêm nói.

Trong lúc nhất thời tu sĩ toàn trường đều câm như hến.

Ngay sau đó ánh mắt Bạch Linh Lung rơi vào trên người Diệp Hạo.

- Lần này ngươi hài lòng chưa?

Nghe vậy Diệp Hạo cười ha hả.

- Ngươi cười cái gì?

- Nội bộ Thanh Khâu xảy ra vấn đề, chuyện chỉnh đốn vốn là việc của ngươi.

Diệp Hạo cười lạnh nói.

- Nhưng nghe giọng của ngươi lúc này lại giống như ta đang ép buộc ngươi làm vậy.

Dừng một chút Diệp Hạo nói tiếp.

- Bạch Linh Lung, trong lòng ngươi không tình nguyện cỡ nào?

Bạch Linh Lung nhất thời mặt đen lại.

Câu nói này của Diệp Hạo khiến bao nhiêu công lao của nàng đều đổ sông đổ bể hết.

- Nói bậy bạ.

Lúc này một thân ảnh bá khí ngất trời xuất hiện ở giữa không trung.

Không phải Ma Đế tử thì là ai đây?

Ma khí ngập trời hóa thành một đầu Ma Long, không ngừng xoay quanh Ma Đế Tử.

- Tên ngu xuẩn ngươi cũng mạnh đấy.

Diệp Hạo lãnh đạm nói.

Tu sĩ toàn trường đều ngẩn ra.

Diệp Hạo gọi Ma Đế Tử là gì?

Ngu xuẩn?

Sao hắn dám?

Ma Đế Tử cũng không ngờ Diệp Hạo lại gọi mình như vậy.

- Ta muốn chém ngươi thành muôn mảnh.

Ma Đế Tử gầm thét vọt tới Diệp Hạo.

Âm thanh khủng bố khiến hư không cũng phải nổ tung.

Năng lượng tràn ra khiến tu sĩ bốn phía đều phải đồng loạt lui lại.

Ầm!

Khiến ai cũng không ngờ rằng khi Ma Đế Tử vọt tới giữa không trung bỗng bị một đôi bàn tay vàng óng đập trở về.

Chuyện gì thế này?

Tu sĩ toàn trường bao giồm cả Bạch Linh Lung đều bị choáng váng.

Lúc này Diệp Hạo lại nhếch miệng nói.

- Không phải ai cũng có tư cách khiêu khích phụ thân ngươi.

Con mắt Ma Đế Tử lập tức đỏ sòng sọc.

- Ngươi nói cái gì?

- Ta nghĩ ta nói đã rất rõ ràng.

Diệp Hạo lãnh đạm nói.

- Nếu ngươi cứ tiếp tục như vậy, có tin ta nó hộ đạo giả của ta đập chết ngươi không?

Ma Đế Tử tức đến mức muốn phu ra cả lửa.

Nhưng hắn cũng hiểu rõ không nên đánh tay đôi với Diệp Hạo.

- Bạch tiểu thư, xin hỏi vì sao ngươi cho phép hộ đạo giả của hắn tiến vào?

Ngay sau đó ma Đế Tử nhìn về phía Bạch Linh Lung nói.

- Thanh Khâu chúng ta từng nói không cho phép hộ đạo giả của các ngươi tiến vào sao?

Bạch Linh Lung nhẹ nhàng nói.

Ma Đế Tử khẽ giật mình.

Đúng vậy!

Thanh Khâu có nói sao?

Hình như không thì phải.

Bọn họ sở dĩ không mang theo hộ đạo giả cũng là vì lo lắng Thanh Khâu không vui. Kết quả ai có thể ngờ được Diệp Hạo lại hoàn toàn không hề để ý vấn đề này chứ.

- Vị công tử này, mời gọi hộ đạo giả của ngươi.

Lúc này Bạch Linh Lung nhìn về phía Diệp Hạo nói.

- Chỉ mỗi lúc sinh mệnh ta gặp nguy hiểm hộ đạo giả của ta mới ra tay.

Diệp Hạo lạnh nhạt nói.

- Vừa rồi tên ngu ngốc này ngay cả màn chào hỏi cũng không có mà đã đi lên đánh thẳng, đây cũng là lý do vì sao hộ đạo giả của ta xuất thủ.

Trong mắt Ma Đế Tử lập tức lóe lên sát cơ dữ tợn.

Diệp Hạo khinh thường nhìn Ma Đế Tử nói.

- Ngươi có bản lãnh thì xuất thủ đi.

- Ngươi có bản lãnh cũng đừng gọi hộ đạo giả của ngươi xuất thủ.

Ma Đế Tử trừng mắt nhìn Diệp Hạo nói.

- Mắc gì ta phải nghe lời ngươi?

Diệp Hạo ha ha cười nói.

Ma Đế tử tức đến mức khó thở.

- Còn nữa, Linh Lung tiểu thư, trước đó ngươi đã nói sẽ bảo vệ an toàn của ta, kết quả mới trả qua bao lâu? Tính mạng của ta đã gặp nguy hiểm. Đối với công tác bảo an của Thanh Khâu, ta cực kỳ hoài nghi đấy.

Diệp Hạo chợt quay họng pháo nhắm vào Bạch Linh Lung.

Bạch Linh Lung có một loại cảm xúc muốn quay đầu đi ngay lập tức.

Từ khi gặp Diệp Hạo đến giờ, hắn động một tí là lấy đại nghĩ đè người. Có thể nói trắng ra, Linh Lung vẫn luôn bị Diệp Hạo dắt mũi. Loại cảm giác này khiến trong lòng nàng cực kỳ khó chịu.

Nhưng nàng có thể làm gì được chứ?

Giết chết Diệp Hạo?

Bên người Diệp Hạo có hộ đạo giả nửa bước cấm kỵ. Trong tình huống không có lão tổ, ai có thể lặng yên không một tiếng động giết chết Diệp Hạo đây?

Ai cũng không thể!

Vì vậy lúc này nàng chỉ có thể mặc cho Diệp Hạo dính vào.

Trên thực tế, Thanh Khâu vẫn đang luôn tìm sai lầm của Diệp Hạo, một khi tìm thấy, bên này sẽ lập tức điều động cường giả nửa bước cấm kỵ giết chết Diệp Hạo.

Vấn đề là Diệp Hạo vẫn luôn dùng đại nghĩa.

- Linh Lung tiểu thư, sao ngươi không nói chuyện? Ngươi không có lời nào muốn nói sao?

Diệp Hạo âm trầm nói.

- Làm sao? Có phải ngươi không chào đón ta phải không? Nếu không hoan nghênh, vậy ta sẽ đi.

Bạch Linh Lung căm tức nhìn Diệp Hạo.

Nàng rất muốn nói hắn cút ngay, nhưng nàng không thể.

Nàng là thiếu tộc trưởng Thanh Khâu, cũng là đệ nhất mỹ nữ Thần vực.

Nàng cần phải gìn giữ hình tượng của mình.

- Hoan nghênh? Làm sao ta lại không chào đón được đây?

Khi nói câu này Bạch Linh Lung cảm thấy mình như đang nuốt mấy trăm con ruồi, trong lòng chán ghét cực độ.

- Ha ha, vậy là tốt rồi.

Diệp Hạo cười to nói.

- Nếu ngươi đã mở lời, vậy ta sẽ ở Thanh Khâu ngươi chờ vậy.

- Tiểu tử, ngươi tốt nhất vĩnh viễn chớ đi ra khỏi Thanh Khâu.

Ma Đế Tử lạnh lùng nhìn Diệp Hạo nói.

Bạch Linh Lung lập tức xù lông.

- Ngươi có ý gì?

Hiện giờ Bạch Linh Lung hận nhấn không thể khiến Diệp Hạo cút càng xa càng tốt. Nhưng bây giờ Ma Đế Tửu lại nói Diệp Hạo vĩnh viễn ở lại nơi này?

Là chê bai nàng không đủ sao?

Lúc này Ma Đế Tử mới ngớ ra mình nói sai.

- Ý của ta là tiểu tử này chỉ cần dám đi ra Thanh Khâu, ta liền giết chết hắn.

Ma Đế tử vội vàng giải thích nói.

- Ngươi không phải trù hắn không ra khỏi Thanh Khâu sao?

Bạch Linh Lung quẳng xuống một câu liền tức giận xoay người rời khỏi.

- Đều là ngươi.

Ma Đế Tử chỉ Diệp Hạo, hận không thể xé xác hắn.

- Đến đánh ta đi.

Diệp Hạo gợi đòn nói.

Ma Đế Tử thở hồng hộc mấy hơi rồi mới xé rách không gian chạy.

Hắn không dám ở chỗ này nữa, hắn lo mình sẽ nhịn không được mà ra tay thật.

Sau khi Ma Đế Tử rời khỏi, Diệp Hạo nhìn về phía ba người Hiểu Hàm nói.

- Chúng ta đi thôi.

Ba người Hiểu Hàm đương nhiên sẽ không có bất kỳ ý kiến gì.

Ba người đi theo Diệp Hạo đến một khách sạn.

- Công tử, đây là khách sạn đắt tiền nhất Thanh Khâu.

Hiểu Hàm nói khẽ.

- Không phải đắt tiền nhất ta cũng không ở.

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

Sau khi mở ra một gian phòng hảo hạn, Hiểu Hàm mới hiểu được vì sao Diệp Hạo chỉ chọn một phòng.

Bên trong căn phòng là một không gian khác, không gian này đạt đến mất trăm thước.

Xa hoa hết sức!

- Nơi này có mười gian phòng, các ngươi thích phòng nào thì cứ ở đó.

Diệp Hạo chỉ vào một hàng gian phòng trước mặt nói.

Hiểu Hàm vừa muốn đi chọn phòng lại bị Thôi Hoa Hoa kéo lại.

- Ngươi làm gì vậy?

- Chọn phòng.

Hiểu Hàm nói ngay lập tức

- Ngươi có phải đã quên thân phận hiện giờ của ngươi rồi hay không?

Thôi Hoa Hoa trách mắng.

Lúc này Hiểu Hàm mới tỉnh cơn mơ.

- Ta quên.

Hiểu Hàm thè lưỡi.

Khi Hiểu Hàm theo Diệp Hạo đi tới một gian phòng, tay chân nàng mới trở nên luống cuống.

Nàng cực kỳ khẩn trương, cảm xúc cũng rối loạn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận