Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2159: Không Phải Có Huynh Sao?

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

----------------------

Chỉ thấy Diệp Hạo khắc từng đạo phù văn trên lò luyện đan, lực lượng những phù văn này thông qua đan lô thẩm thấu đến bên chín viên tiên đan.

Nửa khắc đồng hồ sau, Diệp Hạo đứng lên.

Sắc mặt của mọi người đều trở nên đặc sắc.

- Diệp Hạo, ngươi muốn làm gì?

Đường chủv Ngũ Sắc tông, Ngũ Hào giật mình hỏi.

- Khai lò.

Diệp Hạo nói xong vỗ đan lô một cái, chín viên Thần đan trong nháy mắt bay ra, hắn vung tay lên giam cầm bọn chúng lại.

Nhìn chín viên tiên đan giữa không trung, tất cả mọi người đều kinh động.

- Tám đạo hoa văn.

- Bát đẳng Thần đan.

- Phục dụng bát đẳng thần đan thì đặt chân lên Chân Thần cảnh tầng sáu cơ hồ không có bất kỳ di chứng nào.

- Bất luận một viên bát đẳng thần đan nào đều có thể ra giá trên trời.

- Đúng vậy, sau khi ăn vào thì có thể tiết kiệm vô số năm khổ tu.

Cách đó không xa, Tôn Lương thấy một màn này, tròng mắt trợn lồi ra.

Bát đẳng thần đan?

Có lầm hay không?

Loại thần đan cấp bậc này cũng tùy tiện có thể luyện chế ra được?

- Tôn Lương, từ từ sẽ đến, đừng nóng nảy.

Diệp Hạo nhìn Tôn Lương một cái, cười híp mắt nói.

Đáy mắt Tôn Lương tràn đầy vẻ âm trầm.

Hắn biết mình ván này phải thua.

Bởi vì hắn luyện chế cùng lắm chỉ ra lục đẳng thôi.

Giữa song phương chênh lệch không phải một hai cấp độ.

- Đan lô trả lại cho ngươi.

Diệp Hạo nói xong đưa đan lô lại cho Viên Tùng.

Viên Tùng nhận lấy đan lô, đang muốn thu vào thì đột nhiên ý thức được điều gì.

- Đan lô của ta?

Ánh mắt Viên Tùng lộ ra thần sắc khó tin.

- Vừa rồi ta thuận tay giúp đan lô của ngươi tăng lên một đẳng cấp.

Diệp Hạo thản nhiên nói.

- Hiện tại đan lô của ngươi đạt đến Chân Thần cảnh cao giai.

Toàn trường xôn xao!

Như thế nào thế?

Diệp Hạo luyện đan còn thuận tay giúp đan lô của Viên Tùng tăng lên một đẳng cấp?

- Ngươi là luyện khí sư hả?

Ngũ Hào vẻ mặt khiếp sợ hỏi.

- Có vấn đề gì à?

Diệp Hạo cười nói.

- Ngươi…yêu nghiệt a.

Ngũ Hào bất đắc dĩ nói.

Ngũ Hào rõ ràng tài luyện đan của Diệp Hạo hơn phân nửa vượt qua Chân Thần cảnh tầng sáu.

Hiện tại xem ra trình độ luyện khí của hắn 100% vượt qua tầng sáu.

Mà tu vi võ đạo của hắn chỉ có tầng bốn thôi.

Trình độ đan đạo của Lữ Hàn Yên cũng chỉ vượt qua trình độ võ đạo một cảnh giới.

Bây giờ, Diệp Hạo lại vượt qua hai, thậm chí ba cảnh giới.

- Đúng rồi, viên đan dược này cho ngươi.

Diệp Hạo nói xong lấy ra một viên lục phẩm Tiến Giai Đan đưa cho Viên Tùng.

Trên mặt Viên Tùng lộ ra thần sắc kích động:

- Tạ Diệp sư huynh.

Tu vi võ đạo của Viên Tùng đã đạt đến Chân Thần cảnh tầng sáu, bởi vậy hắn không bát đẳng lục phẩm Tiến Giai Đan này, nhưng hắn lại có thể cầm nó đi đổi tài nguyên khác.

Tu đạo giới người thành đạt là tôn.

Tu vi Diệp Hạo không bằng Viên Tùng.

Nhưng Viên Tùng là một đan sư.

Trình độ đan đạo của Diệp Hạo khẳng định xa xa vượt qua hắn, đây cũng là nguyên nhân vì sao Viên Tùng xưng hô Diệp Hạo là Diệp sư huynh.

Diệp Hạo cười lơ đễnh.

- Ngươi làm sao làm được?

Lữ Hàn Yên nhìn Diệp Hạo, ánh mắt lộ ra vẻ hứng thú.

- Muốn làm thì làm thôi.

Diệp Hạo nhún vai đáp.

Diệp Hạo trang bức làm Lữ Hàn Yên trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì.

Hai canh giờ sau, Tôn Lương rốt cục luyện thành lục phẩm Tiến Giai Đan, nhưng đáng tiếc, hắn luyện chế chỉ đến lục đẳng.

Kết quả không cần nói cũng biết.

- Giết người bất quá đầu chạm đất, hi vọng ngươi có thể hủy bỏ khế ước này.

Tôn Lương hướng về Diệp Hạo trầm giọng nói.

Diệp Hạo thắng.

Hắn có thể yêu cầu hủy bỏ khế ước.

- Ngươi cho rằng mình là ai?

Diệp Hạo cười lạnh nói:

- Hôm nay ngươi quỳ cũng phải quỳ, không quỳ cũng phải quỳ.

- Chúng ta có thể cho ngươi một chút bồi thường.

Lúc này, trung niên đi theo Tôn Lương mở miệng nói.

Diệp Hạo lại nhìn cũng chưa từng nhìn kia trung niên một cái.

- Ngươi không phải không có đan lô à?

Trung niên kia nói xong trong tay xuất hiện một đan lô màu đen:

- Đây là một đan lô Môn Thần trung cấp, nếu ngươi hủy bỏ khế ước, đan lô này sẽ tặng cho ngươi, làm sao?

Nói xong câu đó, trung niên lại nhìn Diệp Hạo.

Hắn cảm thấy Diệp Hạo sẽ không cự tuyệt được dụ hoặc khi bản thân ném ra đan lô.

- Trương Kiểm, Ly Sơn Các cũng chỉ có mặt hàng này hả?

Diệp Hạo nhìn qua hỏi phía Trương Kiểm.

- Thua đều không nhận nợ như thế?

- Diệp Hạo, xin chú ý lời nói của ngươi.

Trung niên kia âm trầm nói.

Đùng một cái, Diệp Hạo ném khế ước tới trước mặt Tôn Lương.

- Hiện tại thực hiện khế ước cho ta.

- Diệp Hạo, ngươi đừng quá mức.

Tôn Lương đỏ hồng mắt quát.

- Ta hôm nay quá mức, ngươi có thể làm khó dễ được ta?

Diệp Hạo cười lạnh nói.

- Sau này, ta sẽ làm ngươi lại Ngũ Sắc Vực nửa bước khó đi.

Tôn Lương gằn từng chữ nói ra:

- Nói thật cho ngươi biết, phụ thân ta chính là Phó hội trưởng đan đạo phân hội của Ngũ Sắc Vực.

Ngũ Sắc Vực chỉ là một Tiểu Vực trong Thần Vực, trên danh nghĩa thuộc về thế lực dưới quyền Đại Minh Vực.

Trong Đại Minh thành, tổ chức luyện đan có thể gọi Công hội, nhưng tổ chức luyện đan ở Ngũ Sắc Vực lại không được.

Chỉ có thể xưng hô phân hội.

- Đừng nói phụ thân ngươi chỉ là một Phó hội trưởng, coi như hắn là Hội trưởng, ngươi cũng phải đàng hoàng quỳ xuống học chó sủa.

Diệp Hạo cười lạnh nói.

- Diệp Hạo, nói cẩn thận.

Trương Kiểm nói gấp.

Không thể đắc tội luyện đan phân hội của Ngũ Sắc Vực a.

Đắc tội Luyện Đan Công Hội, sau này muốn mua sắm dược liệu hoặc luyện đan đều sẽ chịu ảnh hưởng.

- Xem ra ngươi không muốn thực hiện khế ước rồi.

Diệp Hạo vẫy tay, khế ước trở về trong tay hắn.

- Như vậy ta không thể làm gì khác hơn là cưỡng chế thi hành.

Nói xong Diệp Hạo xé rách khế ước.

Khế ước bị xé, một sợi uy áp xuất hiện trên đỉnh đầu Tôn Lương.

Sắc mặt Tôn Lương trở nên khó coi.

Hắn biết rõ khế ước chi thần đang cảnh cáo mình, trong vòng nửa khắc đồng hồ nếu bản thân không thực hiện thì khế ước chi thần sẽ hạ xuống lôi đình oanh sát hắn.

Tôn Lương cắn răng quỳ xuống, tiếp theo học một tiếng chó sủa.

Nhưng đạo uy áp kia vẫn không triệt hồi.

Tôn Lương rõ ràng cái này là bởi vì chính mình không nghiêm túc thực hiện khế ước, rơi vào đường cùng, hắn đành phải vừa học hai tiếng chó sủa, lúc này uy áp lơ lửng trên đỉnh đầu hắn mới tiêu tán.

- Diệp Hạo, ta nhớ kỹ ngươi rồi.

Tôn Lương hung tợn nhìn Diệp Hạo nói.

- Nói thực ra, vừa rồi ngươi học tiếng chó sủa giống như đúc đó.

Diệp Hạo vuốt cằm cười nói.

Tôn Lương lập tức mặt đỏ, hắn chỉ Diệp Hạo toàn thân run rẩy, phốc một tiếng phun ra một ngụm máu tươi, té xỉu.

Trung niên bận nhanh chóng đỡ Tôn Lương, kiểm tra một chút thân thể của hắn, vẻ mặt dữ tợn nhìn Diệp Hạo.

- Ly Sơn Các ta nhớ kỹ ngươi rồi.

Nói xong câu đó kia trung niên ôm Tôn Lương vội vả rời đi.

- Ngươi đã gây họa rồi.

Trương Kiểm cười khổ nói.

- Vậy thì như thế nào?

Diệp Hạo không thèm để ý nói.

- Ngươi không sợ Ly Sơn các trả thù.

- Không phải có huynh à?

Diệp Hạo nhếch miệng:

- Ngươi không nhắc tới ta, ta làm sao lại đắc tội Ly Sơn các?

- . . .

Bạn cần đăng nhập để bình luận