Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3018: Vọng Ngữ Thành Chân Thuật.

Trong lòng Diệp Hạo đang cười lạnh!

Độ hóa?

Tam Trượng cho rằng hắn là ai?

- Tam Trượng.

Diệp Hạo quát to.

Tam Trượng không khỏi nhìn về phía Diệp Hạo.

- Ta muốn kinh mạch ngươi đứt đoạn.

Diệp Hạo chỉ thẳng vào Tam Trượng gằn từng chữ một.

Tam Trượng đang định nói, bỗng hắn hoảng sợ phát hiện kinh mạch trong cơ thể hắn giống như đang vỡ nát vậy.

Trong nháy mắt hắn liền trở thành huyết nhân.

Hắn nhìn Diệp Hạo, ánh mắt tràn đầy thần sắc chấn động.

- Ngươi làm cái gì?

- Chuyện này không cần ngươi biết.

Âm thanh của Diệp Hạo vừa rơi xuống, hắn mang theo Thiên Địa Lư Đồng đánh tới Tam Trượng.

Vọng Ngữ thành chân thuật!

Đây là thần thông tuyệt thế mà Thần Nữ truyền thụ cho Diệp Hạo.

Chỉ là trước đó hắn chưa sử dụng mà thôi.

Tam Trượng bị nện sưng mặt sưng mũi bay về phía sau.

Nhìn thấy Diệp Hạo còn đang định đập tiếp, Tam Trượng lập tức hô.

- Chờ đã.

- Ngươi còn muốn đùa nghịch chiêu gì nữa?

Diệp Hạo lãnh đạm nói.

- Ta nhận thua, ta nhận thua, ta nhận thua.

Tam Trượng vội nói.

Tam Trượng biết rõ trạng thái của bản thân mình.

Nếu cứ tiếp tục chiên đấu, hắn sẽ càng thương nặng hơn mà thôi.

Thấy một màn như vậy, đám người Chính Đức đều chấn động.

- Xảy ra chuyện gì?

Sáo Ngọc không hiểu nói.

- Ta cũng muốn biết, tạo sao Diệp Hạo lại thắng rồi?

Chính Đức ngơ ngác nói.

- Đó là vu thuật là tà pháp?

Thanh Liễu nghi hoặc hỏi.

- Đến mức độ của bọn họ, vu thuật cấp bậc gì mới có thể khiến bọn họ bị ảnh hưởng chứ?

Yêu Nữ vui cười nói.

Trước đó Yêu Nữ vẫn cảm thấy Diệp Hạo cũng không mạnh hơn nàng là bao.

Nhưng bây giờ nàng mới nhận ra chênh lệch giữa hai người họ, có lẽ cả đời này đều không thể nào bù đắp được.

- Ta có nên nghe theo lão tổ không đây?

Ánh mắt Yêu Nữ lộ ra tia xoắn xuýt.

Nghe được Tam Trượng nhận thua Diệp Hạo mói nói.

- Ngươi cảm thấy chỉ cần nhận thua là được sao?

- Ngươi còn muốn như thế nào?

- Tam Trượng, ngươi có lầm hay không vậy? Ta thua ngươi độ hóa ta, ngươi thua mà không trả cái giá gì hết, làm sao có thể chứ?

Tam Trượng giật mình.

Lúc này hắn mới nhận ra Diệp Hạo đang doạ dẫm hắn.

- Đây là một viên Xá Lợi Tử của Phật môn ta.

- Xá Lợi Tử?

- Viên Xá Lợi Tử này là do một cao thủ Tương Lai cảnh đỉnh phong sau khi chết ngưng tụ thành.

- Trực tiếp nói cho ta biết có tác dụng gì?

- Sau khi ăn vào có thể có được toàn bộ tu vi và cảnh ngộ của vị cao thủ đó.

Nghe đến đây khắp khuôn mặt Diệp Hạo đều đen lại.

- Ngươi mẹ nó có phả bị bệnh không hả?

- Sao vậy?

Tam Trượng giật mình.

- Thứ của Phật môn các ngươi, ngươi cảm thấy ta có thể sử dụng được sao?

Diệp Hạo tức giận nói.

- Vậy cái này cho ngươi.

Tam Trượng nói xong lại lấy ra một tấm phù chỉ.

- Đây là cái gì?

- Độ Ách phù.

Tam Trượng nói khẽ.

- Tương lai ngươi gặp phải tai nạn có thể sử dụng Độ Ách phù này.

- Tấm Độ Ách phù này do ai viết?

- Bản tôn xếp hạng thứ ba.

- Ngươi chắc tấm Độ Ách phù này không có vấn đề gì chứ?

- Ngươi nghĩ ta có thể cầm cái danh Phật Đà này ra đùa giỡn sao?

- Tạm thời tin tưởng ngươi.

Diệp Hạo nói xong liền cất Độ Ách phù vào.

- Bây giờ ta có thể đi được chưa?

Tam Trượng hỏi dò.

- Chưa được.

- Ngươi còn muốn như thế nào nữa?

- Đưa hết Hoàng thạch trên người ngươi cho ta.

Khắp khuôn mặt Tam Trượng đều xanh lét.

- Thí chủ, ngươi như vậy hơi quá đáng rồi đấy.

- Hoàng thạch chỉ là vật ngoài thân, ngươi lấy những thứ đó làm gì chứ?

Tam Trượng cắn răng cuối cùng vẫn đưa cho Diệp Hạo một túi càn khôn.

Thần niệm Diệp Hạo quét một lần, trên mặt tràn ngập chấn kinh.

- Ba trăm vạn Hoàng thạch.

Diệp Hạo ngây ngẩn cả người.

Mấy người Chính Đức cũng giật nảy mình.

- Ngươi cũng quá giàu có rồi.

Đối với vấn đề này Tam Trượng không hề giải thích.

- Bây giờ ta có thể đi được chưa?

- Đi đi.

Diệp Hạo phất tay nói.

- Hoan nghênh lần sau lại khiêu chiến.

Tam Trượng lập tức xoay người rời khỏi.

Đợi đến khi Tam Trượng đi khỏi, Thanh Liễu nói gấp.

- Tại sao lại cho hắn chạy thoát.

Diệp Hạo liếc Thanh Liễu một cái nói.

- Chẳng lẽ ngươi còn muốn giết hắn sao?

Trong lúc nhất thời Thanh Liễu không biết nên nói gì.

- Mười vị trí đầu trong Thiên Bảng đều là đối tượng mà Chúa Tể chú ý tới, đến mức độ này chẳng khác gì có tấm bài miễn chết.

Chính Đức chậm rãi nói.

- Ai đối phó nhân vật cấp bậc này chính là tự tìm cái chết.

Nói đến đây Chính Đức dùng vẻ mặt kính sợ nhìn Diệp Hạo nói.

- Chúc mừng Diệp huynh đã có thể quét ngang thế hệ tuổi trẻ ở Lục Đạo vực.

Cho dù bây giờ Diệp Hạo còn chưa giao thủ với Thiên Ngọc xếp hạng thứ hai.

Nhưng ở trong lòng Chính Đức, Thiên Ngọc dĩ nhiên không phải là đối thủ của Diệp Hạo.

- Nếu ta không sử dụng thủ đoạn đặc biệt, muốn đánh bại Tam Trượng cũng rất khó.

Diệp Hạo khẽ thở dài.

- Tam Trượng nắm giữ một môn thần thông có thể khôi phục nhanh chóng.

Yêu Nữ nghiêm mặt nói.

- Mà loại thần thông đó ta chưa từng gặp ta.

Hồi Nguyên thuật!

Hiện tại Diệp Hạo thực sự hi vọng có thể tìm được cuốn còn lại kia.

Chỉ cần tìm được phần Hồi Nguyên thuật còn lại, Diệp Hạo tự tin chỉ trong vòng vài hơi thở là có thể khôi phục lại trạng thái đỉnh phong.

Đến lúc đó khi chính diện giao thủ với Tam Trượng sẽ không rơi vào thế hạ phong.

Chỉ là cuối Hồi Nguyên thuật còn lại ở chỗ nào?

- Đi thôi, đi Tử Phủ.

Chính Đức vừa cười vừa nói.

Hành trình kế tiếp khó giữ được bình tĩnh.

Mãi cho đến Tử Phủ cũng không gặp bấy kỳ nguy hiểm gì.

Thật ra từ khi đám người Diệp Hạo trên đường tiến về Tử Phủ, Phủ chủ Tử Phủ đã ra lệnh cho Tử Phủ treo cờ nghênh đón khách quý.

Chuyện này khiến trên dưới Tử Phủ đều vô cùng nghi hoặc.

Tử Phủ chính là thế lực ngũ cấp đấy.

Nhân vật gì khiến Tử Phủ phải làm hành động lớn như vậy?

Nhưng lời Phủ chủ Tử Phủ nói, ai dám không nghe chứ?

Mà hôm nay Phủ chủ Tử Phủ suất lĩnh ba đại trưởng lão Tử Phủ ra nghênh đón ở cửa sơn môn từ sớm, còn phía sau Phủ chủ Tử Phủ là mười mấy thiên kiêu nam nữ vũ khí hiên ngang đứng nghiêm túc.

- Phủ chủ đang đợi ai vậy?

- Không biết.

- Ta nghe nói là đang nghênh đón một thanh niên thiên kiêu.

- Nói đùa cái gì vậy? Lấy thân phận của Phủ chủ mà cần phải tự mình nghên đón thanh niên thiên kiêu sao?

Ninh Viễn là đệ tử Tử Phủ.

Xếp hạng của hắn không bằng Chính Đức, chỉ xếp hạng thứ một trăm hai mươi ba.

Nhưng tuyệt đối đừng nên xem thường cái thứ hạng này.

Ở toàn bộ Lục Đạo vực này đã là cao thủ khó có được.

- Ninh Viễn, chuyện gì vậy?

Một thanh niên đứng ở bên cạnh Ninh Viễn nhìn thấy đám người Phủ chủ Tử Phủ đứng ở cửa sơn môn mới kinh ngạc hỏi.

Ninh Viễn cũng bị chấn động.

Động tĩnh mà Tử Phủ tạo ra cũng quá lớn rồi.

Nhưng ngay sau đó Ninh Viễn chợt hiểu ra.

Xem ra sư tôn đang cho mình mặt mũi.

- Tuyên công tử, xem ra tông môn rất xem trọng ngươi.

Ninh Viễn mỉm cười nói.

Lòng hư vinh của Tuyên Ân cũng được thoả mãn nho nhỏ.

- Bây giờ đối với một chuyến tới Tử Phủ này ta cũng cảm thấy mong đợi rồi đấy.

Tuyên Ân vừa cười vừa nói.

Tuyên Ân!

Đứng thứ bảy trên Thiên Bảng!

Cái vị trí này đã rất rất cao.

Trong lúc lịch luyện Ninh Viễn tình cờ gặp được Tuyên Ân, hắn định mới Tuyên Ân tới Tử Phủ để khai đàn giảng đạo.

Mà Tuyên Ân cũng muốn đến Tử Phủ nhìn thử, thế là hai bên đáp ứng đi với nhau.

- Phủ chủ, chiến trận lần này của ngươi cũng hơi lớn rồi.

Ninh Viễn đi tới trước mặt Phủ chủ Tử Phủ vừa cười vừa nói.

Phủ chủ Tử Phủ nhìn Ninh Viễn một cái nói.

- Ra sau đứng ở bên cạch đi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận