Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1495: Rất đáng tiền hả?

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần



-----------------

- Tại sao không thể từ cửa thành Yêu Tộc đóng giữ đi vào?

Diệp Hạo nhẹ giọng hỏi.

- Bên trong Yêu Tộc, phần lớn Chủng Tộc tương đối hữu hảo đối với chúng ta, nhưng cũng không ít Chủng Tộc rất căm thù.

Cẩn Tuyền giải thích.

- Vì một chút phiền toái không cần thiết, vẫn nên từ cổng thành Nhân Tộc canh giữ đi vào.

- Tốt thôi.

Diệp Hạo nhẹ gật đầu.

Đi tới cổng thành Nhân Tộc đóng giữ, Diệp Hạo phát hiện ở đây đã xếp thành bốn đầu trường long.

Hàn Mộng Kỳ dẫn theo đám người Diệp Hạo đi vào đi đặc thù.

Học sinh Thái Huyền Học Viện, dù sao cũng có một ít đặc quyền.

Sau khi đi vào Liên Minh Thành, Hàn Mộng Kỳ dẫn nhóm người Diệp Hạo tới trụ sở Thái Huyền Học Viện.

Đợi sau khi dàn xếp xong, Diệp Hạo không ngờ Hàn Phi lại đến tìm hắn.

- Chuyện gì?

- Dẫn ngươi đi nơi tốt.

Hàn Phi liếc mắt nhìn Diệp Hạo nói.

- Địa phương tốt gì?

- Nam nhân đều hiểu.

Nghe Hàn Phi nói vậy Diệp Hạo làm sao còn không rõ?

- Hàn Phi, ta thật không ngờ ngươi là người như vậy.

Diệp Hạo chính nghĩa lẫm nhiên nói.

- Ta nghe Túy Mặc cô nương sẽ hiến nghệ ở Xuân Phong Các.

- Sau đó thì sao?

- Túy Mặc cô nương là đệ nhất mỹ nữ Ngũ Trọng Thiên.

- Ngươi xác định?

- Ngươi cảm thấy ta sẽ lừa ngươi mấy chuyện này?

- Nếu không thì tới nhìn một chút?

- Đi thì nói đi, cần chi hàm súc.

- Làm người phải ngay thẳng, không nên làm bộ.

Xuân Phong Các thật ra là một thanh lâu.

Khác biệt là Xuân Phong Các có một bộ phận nữ tử bán nghệ không bán thân, những cô gái này trừ phi gặp được người mình thích mới có thể tự tiến cử giường chiếu.

Diệp Hạo và Hàn Phi đi tới cổng Xuân Phong Các thấy hai hàng nhũ yến hoàn phì nữ tử.

Những cô gái này oanh oanh yến yến không ai không đẹp.

Hai hàng nữ tử nhìn Diệp Hạo và Hàn Phi một chút rồi thu hồi ánh mắt.

Chuyện này khiến Hàn Phi rất không cam lòng.

- Thế nào, sao không ai chào hỏi ta à?

- Không phải không chào hỏi các ngươi, mà chào hỏi các ngươi thì có được cái gì?

Hàn Phi vừa nói xong, một thanh niên thân mặc cẩm bào thản nhiên lên tiếng.

Bên người cẩm bào thanh niên còn có hai thanh niên quần áo bất phàm.

Không cái gì khác, chỉ nhìn cách bọn hắn ăn mặc cũng biết bọn hắn là người không phú cũng quý.

- Chào hỏi ngươi có được gì?

Hàn Phi có chút tức giận.

- Công Tử là ai ta không biết, nhưng Công Tử kia lại mặc bảo y được chế tác từ Thiên Tàm Ti.

Một nữ tử bộ ngực sung mãn chỉ vào cẩm bào thanh niên nói.

- Thiên Tàm Ti?

Hàn Phi đánh giá quần áo thanh niên kia một chút nói:

- Rất đắt sao?

- Rất đắt sao?

Nữ tử kia khinh bỉ nhìn Hàn Phi một cái.

- Ngươi biết bộ quần áo này bao nhiêu tiền không? Mười vạn, không có mười vạn ngươi nghĩ cùng đừng nghĩ.

- Mười vạn.

Hàn Phi cười lớn nói.

- Tên dế nhũi, ngươi cười gì vậy?

Cẩm bào thanh niên hiện sắc mặt khó coi nhìn Hàn Phi.

- Dế nhũi?

Hàn Phi cười lớn hơn.

- Thì sao? Gọi ngươi dế nhũi, chẳng lẽ không đúng?

Cẩm bào thanh niên lộ ra vẻ tức giận.

- Nếu ta là ngươi giờ này ta sẽ xin lỗi vị này.

Lúc này, một đạo thanh âm thong thả vang lên.

Cẩm bào thanh niên theo âm thanh nhìn về phía người đang tới.

Một thanh niên thẳng tắp đi tới.

- Chu Tước Công Tử.

- Người của Yêu Tộc.

- Cường giả Cự Đầu.

- Không ngờ Chu Tước Công Tử cũng tới.

- Chẳng lẽ ngươi không biết Chu Tước Công Tử vẫn theo đuổi Túy Mặc cô nương?

Nghe bốn phía Tu Sĩ thảo luận, cẩm bào thanh niên vội vàng nói:

- Chu Tước Công Tử.

Chu Tước Công Tử chỉ vào Hàn Phi nói:

- Ngươi chỉ biết ngươi mặc Thiên Tàm Ti, ngươi biết vị này mặc cái gì không? Cửu Thiên Vân Vụ Ti.

- Cửu Thiên Vân Vụ Ti có lẽ ngươi không biết là thứ gì, để ta giải thích cho ngươi nghe một chút, Cửu Thiên Vân Vụ Ti một sợi cần mười vạn Tiên Thạch, ngươi đoán một bộ quần áo hắn mặc cần bao nhiêu sợi?

Sắc mặt Cẩm bào Công Tử bỗng chốc thay đổi.

Giờ khắc này, biến sắc đâu chỉ cẩm bào Công Tử.

Hai thanh niên bên cạnh hắn cũng như thế.

- Vậy hắn mặc bộ quần áo này phải tính bằng ức?

Nữ tử vừa rồi chế nhạo Hàn Phi, toàn thân run rẩy thốt.

Mấy trăm triệu?

Nàng cả đời này cũng kiếm không được số Tiên Thạch như này.

Lúc này, Hàn Phi đi đến trước mặt cẩm bào thanh niên, xòe bàn tay ra vỗ vỗ trên mặt hắn.

- Gia gia cũng nói cho ngươi biết, ngươi biết trên người hắn mặc cái gì không?

Sắc mặt Cẩm bào thanh niên trắng bệch không dám nói.

- Trên người hắn mặc Lưu Vân Ti, Lưu Vân Ti một sợi cũng không quý lắm, chỉ có bảy, tám vạn Trung Phẩm Tiên Thạch, nhưng trong đó dung nhập rất nhiều Phù Văn, khiến cho giá trị bộ quần áo này tăng lên mấy lần.

Hàn Phi chỉ vào Diệp Hạo nói:

- Bộ quần áo này của hắn cũng hai ba mươi ức.

Con ngươi Cẩm bào thanh niên hung hăng co rụt lại.

Một bộ y phục hai ba mươi ức?

- Thật có lỗi.

Cẩm bào thanh niên nhận sợ.

- Một câu thật có lỗi đã muốn ta bỏ qua chuyện này?

Hàn Phi thản nhiên nói.

- Vậy ngươi muốn làm gì?

- Cởi quần áo của ngươi ra.

- A.

Cẩm bào thanh niên khẽ giật mình.

- Hoặc là cởi, hoặc là chết.

Hàn Phi nói ra câu này, ánh mắt lộ ra nhàn nhạt hàn quang.

- Ta cởi.

Cẩm bào thanh niên nhanh chóng cởi quần áo trên người mình ra.

Hàn Phi cầm quần áo hắn đưa lên mũi hít vài cái nói:

- Mẹ nó đã có mùi hôi rồi vây mà cũng còn không biết đổi?

Trên mặt Cẩm bào thanh niên lộ ra vẻ ủy khuất.

Có mùi?

Có đại gia ngươi ấy?

Nhưng hắn lại không dám nói gì.

Hàn Phi nói xong, sau đầu ngón tay xuất hiện một sợi hỏa diễm, sau khi đốt áo khoác cẩm bào thanh niên tiện tay ném đi.

- Thiên Tàm Ti không phải thủy hỏa bất xâm sao?

- Vậy ngươi cũng phải nhìn đó là hỏa diễm cấp bậc gì mới được.

- Bộ đồ mười vạn cứ như thế bị đốt đi?

- Cũng quá xa xỉ a!

Tu Sĩ bốn phía xôn xao.

Sau khi đốt quần áo của Cẩm bào thanh niên, Hàn Phi lại chỉ vào hai thanh niên đi theo hắn nói:

- Các ngươi cũng cởi quần áo ra.

Trên mặt hai thanh niên lập tức lộ vẻ khổ sở.

- Chuyện này không liên quan đến chúng ta mà?

Hàn Phi trợn mắt hỏi lại.

- Cởi hay không?

Hai thanh niên liếc nhau cũng không có cách nào ngoài cởi đồ.

Diệp Hạo và Hàn Phi bọn hắn trêu chọc không nổi a!

Hàn Phi đốt quần áo của bọn hắn sau đó nhìn về phía cô gái kia vừa rồi chế nhạo mình nói:

- Ngươi cũng cởi quần áo của mình ra đi.

- A.

Nữ tử kia không ngờ Hàn Phi cũng bảo mình cởi đồ.

- A cái gì a? Không nghe thấy hả?

Hàn Phi nghiêm mặt nói.

- Vị Công Tử này, vị này dù sao nữ tử, hôm nay cho ta một chút mặt mũi, bỏ qua cho nàng một lần, được không?

Chu Tước Công Tử tiến lên một bước nói khẽ.

Hàn Phi lườm Chu Tước Công Tử một cái nói:

- Ngươi trước mặt ta, không có mặt mũi.

Nụ cười trên mặt Chu Tước Công Tử trầm xuống.

Hắn thân là Cự Đầu, đối xử với mọi người vẫn luôn tương đối hiền lành.

Hắn cảm thấy chỉ cần mình mở miệng, không mấy ai không nể mặt hắn?

Nhưng giờ Hàn Phi lại đánh vào mặt hắn như thế.

Bạn cần đăng nhập để bình luận