Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2610: Cố Nhân

- Từ khi từ biệt ở Cổ chiến trường, cứ như vậy mà quên rồi.

Trầm Diệu Hương hài hước nhìn Diệp Hạo nói.

Nghe vậy Diệp Hạo chấn động trong lòng. Suy đoán của mình vô cùng chính xác. Trầm Diệu Hương quả nhiên nhận ra hắn.

- Sao ngươi có thể nhận ra?

Diệp Hạo nghi ngờ nhìn Trầm Diệu Hương nói.

- Năm đó ta lưu lại ba đạo ấn ký truy tung trên người ngươi.

Trầm Diệu Hương cười khanh khách nói.

- Ba đạo?

Sau khi Diệp Hạo kiểm tra một phen vẫn không có bất kỳ phát hiện nào, thế là Diệp Hạo liền ra lệnh cho kim thân của hắn tỉ mỉ điều tra, rất nhanh Diệp Hạo đã tìm được một ấn ký ở trong hồn quang của hắn, thái độ của hắn nhìn Trần Diệu Hương càng trở nên khó chịu.

- Ngươi vậy mà dám động tay động chân vào linh hồn của ta?

- Không động tay động chân trong linh hồn của ngươi thì sao ta có thể giấu giếm được ngươi đây?

Trầm Diệu Hương dù nói như thế, nhưng trong lòng cũng vô cùng chấn động. Trầm Diệu Hương nghĩ mình làm rất bí mật, thế nhưng Diệp Hạo chỉ trong một thời gian ngắn đã có thể tìm ra.

Điều này nói rõ cái gì?

Truy tung thuật của đối phương rất đáng sợ!

- Tìm một chỗ tâm sự.

Diệp Hạo yên lặng một chút nói.

- Được.

Trầm Diệu Hương gật đầu một cái.

- Vị này cũng không cần phải đi theo đâu.

Lúc này Diệp Hạo chỉ Phạm Tân Nguyệt nói.

- Ngươi.

Phạm Tân Nguyệt trừng mắt nhìn Diệp Hạo nói.

- Tân Nguyệt là người của ta.

Trầm Diệu Hương vừa cười vừa nói.

- Ngươi không sợ nàng phản bội sao?

- Còn chưa có ai dám phả bội tổ chức Khô Lâu của ta.

Trầm Diệu Hương tự tin nói.

- Tông chủ tổ chức Khô Lâu của các ngươi cũng không phải là cường giả cấm kỵ.

Diệp Hạo đáp trả Trầm Diệu Hương.

Trầm Diệu Hương nói lời này hơi lớn. Trầm Diệu Hương cười cười không có nói gì. Hai người tới một tòa tửu lâu, sau khi thuê một phòng riêng, Phạm Tân Nguyệt, nữ tử áo vàng cùng thanh niên kia đều đứng ở ngoài cửa.

- Bây giờ có thể nói cho ta biết ngươi là ai được không?

Ánh mắt Trầm Diệu Hương nóng bỏng nhìn Diệp Hạo nói.

- Ta cảm thấy ngươi vẫn không nên biết thì tốt hơn.

Diệp Hạo cười nhạt nói.

- Vì sao?

- Ta không muốn dính líu đến sát thủ giết người như ngóe các ngươi.

- Ngươi cho rằng ngươi là người tốt ở chỗ nào?

Trầm Diệu Hương bị một câu của Diệp Hạo kích thích.

- Ta thừa nhận ta không phải người tốt, nhưng ta cũng sẽ không lạm sát kẻ vô tội.

- Ngươi cho rằng Trầm Diệu Hương ta lạm sát kẻ vô tội?

Khóe miệng Diệp Hạo giật một cái.

- Ta đã thấy ngươi giết người tốt.

- Ai bảo bọn họ trêu chọc ta?

- Sao ta lại không thấy bọn họ trêu chọc ngươi chỗ nào vậy?

- Chặn đường ta.

- Lý do này cũng quá vô lý đi.

- Đừng có dời chủ đề, bây giờ nói cho ta biết ngươi là ai?

- Vì sao ngươi lại muốn biết ta là ai vậy?

- Ngươi chiếm tiện nghi của lão nương, chẳng lẽ tính không chịu trách nhiệm sao?

Trầm Diệu Hương trừng mắt nhìn Diệp Hạo nói.

- Đừng làm bậy.

Diệp Hạo biến sắc.

- Lão nương cũng là hoàng hoa đại khuê nữ băng thanh ngọc khiết đấy.

Trầm Diệu Hương nhìn Diệp Hạo khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh.

- Nếu ngươi không phụ trách, ta sẽ ra lệnh cho cả tổ chức Khô Lâu truy sát ngươi.

- Nam tử trong thiên hạ nhiều như vậy, vì sao lại bắt ta phụ trách?

Diệp Hạo có chút nhức đầu nói.

Diệp Hạo thật sự không muốn dính líu một chút gì với Trần Diệu Hương.

- Bởi vì những nam tử khác không có một ai dám chiếm tiện nghi của ta.

Trầm Diệu Hương hừ lạnh nói.

- Chuyện này không quan trọng.

- Vậy thứ gì mới quan trọng?

- Ta không thích ngươi.

- Ta không cần ngươi thích ta, miễn là ngươi cưới ta là được.

- Ta đã có thê tử.

- Ly hôn.

- Ngươi quá đề cao mình rồi.

Nghe vậy Diệp Hạo sầm mặt lại.

- Ngươi biết Trầm Diệu Hương ta là ai không?

- Không cần hét lên thân phận của ngươi trước mặt ta, cũng không cần thể hiện ra ngươi giỏi giang cỡ nào.

Diệp Hạo cười lạnh nói.

- Ta khách khí với ngươi, không phải bởi vì bối cảnh của ngươi mạnh bao nhiêu, mà là bởi vì năm đó chiếm tiện nghi của ngươi, trong lòng ta cũng thấy có lỗi, chỉ thế thôi.

Trầm Diệu Hương đang định nói bỗng bị Diệp Hạo cắt đứt.

- Để Khô Lâu tổ chức truy sát ta? Ngươi cũng có thể đi thử một chút?

- Ngươi.

Trầm Diệu Hương không ngờ bản thân chủ động, lại dẫn tới kết quả như vậy.

- Thập Nhất.

Trầm Diệu Hương nổi giận nói.

Nói xong thiếu nữ áo vàng đang chờ ở cửa liền đi vào. Tướng mạo của thiếu nữ áo vàng cực kỳ xinh đẹp, dù có so với Trần Diệu Hương cũng không kém là bao. Chỉ tiếc rằng thần sắc lại rất lạnh nhạt, giống như trên mặt viết bốn chữ lớn. Người lạ chớ tới gần!

- Đây là lệnh bài của ta, ngươi lấy danh nghĩa của ta, tuyên bố lệnh truy sát.

Trầm Diệu Hương cắn răng nghiến lợi chỉ vào Diệp Hạo đang vô cùng bình tĩnh nói.

- Mục tiêu chính là hắn.

Nữ tử áo vàng nhìn Diệp Hạo một cái, hai tay nhận lấy lệnh bài từ Trầm Diệu Hương. Chỉ sau một lần hồ hấp Trần Diệu Hương lại hoài nghi nhìn nữ tử áo vàng hỏi.

- Sao ngươi còn chưa đi?

- Không muốn đi.

Khiến Trầm Diệu Hương khiếp sợ chính là nữ tử áo vàng lại nói ra câu này.

- Hoàng Thập Nhất, ngươi.

Trầm Diệu Hương vừa nói đến đây bỗng cảm giác được một trận mê muội, lúc nàng vò đầu bỗng phát hiện trong lòng bàn tay chỉ có một màu đen kịt.

- Ngươi... không ngờ ngươi lại hạ độc với ta?

Trầm Diệu Hương nói xong câu đó liền co quắp ngồi trên mặt đất, trên người của nàng nhanh chóng bị khói độc đen bao phủ.

- Cát độc.

Sau khi nhận ra được loại độc tốt này sắc mặt Trầm Diệu Hương càng trở nên khó nhìn hơn.

Cát độc là một một loại độc tố nổi danh, trong thời gian ngắn ngủi nó có thể ăn mòn lục phủ ngũ tạng và linh hồn của tu sĩ.

- Vì sao?

Trầm Diệu Hương bi phẫn nhìn Hoàng Thập Nhất nói.

- Ta tự nhận rằng ta đối xử với ngươi không hề tệ.

- Ngươi đối với ta không tệ.

Hoàng Thập Nhất khẽ gật đầu một cái nói.

- Nhưng ngươi không nên nói ta truy nã công tử.

Nói đến đây ánh mắt Hoàng Thập Nhất nhìn Diệp Hạo càng trở nên nhu hòa. Sát đạo của Hoàng Thập Nhất một phần là từ truyền thừa của Diệp Hạo. Mà ở trên người Diệp Hạo nàng cũng cảm ứng được loại ba động này. Đương nhiên đây là do Diệp Hạo cố ý tiến lộ, bằng không căn bản Diệp Hạo cũng không thể cảm ứng được.

- Công tử?

Trầm Diệu Hương kinh ngạc nói.

Hoàng Thập Nhất chính là tỳ nữ bên người mà Trầm Diệu Hương bồi dưỡng. Nàng biết rõ rất nhiều bí mật của Trầm Diệu Hương. Hoàng Thập Nhất đi tới bên người Diệp Hạo, ôm thật chặt Diệp Hạo nói.

- Công tử, những năm này ta rất nhớ ngươi.

- Nhớ ta, vậy sao ngươi không đi tìm ta?

- Ta phải mạnh lên, mới có thể đuổi kịp theo bước chân của công tử.

Hoàng Thập Nhất nhẹ nhàng nói.

- Chỉ là ta phát hiện dù ta có cố gắng như thế nào, bây giờ ngay cả bóng lưng của ngươi ta cũng không hề thấy.

Hoàng Thập Nhất cố gắng đã trở thành thiếu niên chí tôn. Nhưng Diệp Hạo đã sớm rời khỏi phạm vi thiếu niên chí tôn rồi.

- Ngươi đã rất ưu tú.

Diệp Hạo vuốt ve mái tóc của Hoàng Thập Nhất nói.

- Ngươi rốt cuộc là ai?

Khi nói ra câu này Trầm Diệu Hương càng ho mạnh hơn. Lúc này Diệp Hạo mới nhớ tới Trầm Diệu Hương còn đang trúng độc.

Hai tay của hắn kết ra một pháp ấn đánh vào trên người Trầm Diệu Hương. Trầm Diệu Hương lập tức phát hiện độc tố bị giam cầm không còn lan ra nữa, mà lúc này Diệp Hạo lại đánh ra một pháp ấn, độc tố trong cơ thể nàng lập tức bị đốt hết, những mảnh vụn bị ép ra khỏi cơ thể. Nhìn tình huống của Trần Diệu Hương một hồi, Diệp Hạo lại lấy ra một viên thần đang đưa cho Trần Diệu Hương nói.

- Ăn vào đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận