Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2496: Kết Giới Phá Toái

Khiến thiếu nữ này không ngờ tới là một quyền này của mình vẫn không thể làm Diệp Hạo bị thương chút nào.

- Ngươi... Ngươi làm sao có thể làm được?

Thiếu nữ kia tự nhận lần này vận dụng thực lực Hợp Thần cảnh đỉnh phong, nàng tin tưởng cho dù Thần Vương sơ kỳ cũng không thể nào tùy tiện mà có thể phá giải được, nhưng ngay cả động Diệp Hạo cũng không thèm đã có thể hóa giải công kích của nàng.

Diệp Hạo nhìn thiếu nữ kia một cái nói.

- Trầm Diệu Hương, ngươi muốn chết sao?

Nghe vậy con mắt thiếu nữ kia co rụt lại nói.

- Ngươi là ai?

Trầm Diệu Hương thân làm một sát thủ, nàng tự nhận nấp rất kỹ. Chỉ là nàng làm thế nào biết dưới cảm giác cường đại của kim thân trong người Diệp Hạo những thứ Trầm Diệu Hương che dấu căn bản không hề có bất kỳ ý nghĩa gì. Hơn nữa Diệp Hạo cũng tinh thông thuật che lấp.

- Ta là ai ngươi không cần phải biết.

Diệp Hạo nói đến đây liền lột xuống một đùi gà ném cho Trầm Diệu Hương. Trầm Diệu Hương vội vàng tiếp lấy, nàng đặt ở tên chóp mũi ngửi ngửi, mới khẽ mở môi anh đào cắn cái .

- Ngươi không sợ có độc sao?

Diệp Hạo cười hỏi.

- Có độc hay không, ngươi cho rằng ta ngưởi không ra sao?

Trầm Diệu Hương hừ lạnh nói.

Diệp Hạo cười cười không nói chỉ yên lặng gặm. Chỉ sau vài ngum Trầm Diệu Hương đã ăn xong cái đùi gà, tiếp lấy chạy đến bên người Diệp Hạo nhỏ giọng nói.

- Ta còn muốn ăn.

Diệp Hạo lại xé một nửa con gà đưa cho Trầm Diệu Hương.

- Không ngờ ngươi là một kẻ thích ăn hàng.

- Ngươi dùng gia vị gì để nướng?

- Cái này... bí mật.

Diệp Hạo khẽ mỉm cười nói.

- Hẹp hòi.

Trầm Diệu Hương bất mãn nhìn Diệp Hạo một cái. Ngay khi Trầm Diệu Hương đang ăn ngốn nghiến Diệp Hạo bỗng nhiên nhìn về phương hướng giữa chiến trường cổ.

Bởi vì ngay vừa rồi rồi Diệp Hạo cảm giác được kết giới trung tâm cổ chiến trường đã hơi suy yếu một chút, cứ như vậy qua mười lần hô hấp Trầm Diệu Hương tựa hồ cũng cảm ứng được nàng phủi đất một cái ngưng trọng đứng lên nhìn về phía nơi xa.

- Cổ trung tâm chiến trường rốt cục mở ra sao?

Trầm Diệu Hương lẩm bẩm nói.

- Ngươi biết thứ gì?

Diệp Hạo nhẹ giọng hỏi.

- Cổ trung tâm chiến trường một khi mở ra sẽ xuất hiện hung thú Vương cấp.

- Hung thú Vương cấp?

Sắc mặt Diệp Hạo không khỏi biến đổi.

- Đúng vậy, hung thú Vương cấp.

Trầm Diệu Hương nghiêm túc nói.

- Nếu như vậy tu sĩ trên chiến trường ai có thể ngăn cản được?

- Đến lúc đó hạn chế đối với cao thủ Vương cấp sẽ không còn.

- Thì ra là như vậy.

Diệp Hạo nói xong cũng đứng lên. Bởi vì hắn cảm giác được kết giới trong chiến trường đang từ từ sụp đổ. Dựa theo tốc độ sụp đổ này có thể không còn bao lâu có thể tiến vào trong được.

Hơi chút trầm ngâm Diệp Hạo bước đi về phía bên đó.

- Ngươi chờ ta một chút.

Trầm Diệu Hương lau miệng một cái rồi đuổi theo Diệp Hạo. Khi Diệp Hạo đi tới trung tâm chiến trường hắn đã thấy được một màn rung động. Kết giới xuất hiện ra ngoài. Kết giới đủ mọi màu sắc bao lại trung tâm cổ chiến trường. Mà trong kết giới là từng hung thú bạo ngược đang gào thét đánh vào kết giới, bọn họ phát tán chấn động khiến tu sĩ vân xem ở bốn phía đều phải biến sắc.

- Những hung thú này không phải Thần Vương đấy chứ?

- Chấn động trên người bọn hắn ngươi không cảm giác được sao?

- Từng này hung thú phải có hơn ngàn con.

- Hơn ngàn Thần Vương?

- Ta cảm thấy chúng ta nên rút lui đi.

- Ngươi có thấy trong trung tâm chiến trường có gì không?

- Dược viên.

- Gốc đó là sâm vương sao?

- Bên trong dược viên có dược liệu Vương cấp đấy.

- Chỉ sợ dược liệu Vương cấp ở trong đấy có tận mấy trăm gốc lận.

- Hơn nữa trên thân những hung thú này chỗ nào mà không phải chí bảo chứ, nếu có thể lấy được tinh hoa huyết nhục của bọn hắn tu vi của chúng ta cũng có thể lại tiếp tục tăng lên.

- Ta thật sự muốn biết Thần Vương chúng ta bên này có đỡ nổi những hung thú này hay không?

- Sợ rằng những Thần Vương ấy không nguyện ý ngăn cản.

- Đây là một cuộc đánh cược.

Chỉ chốc lát sau Vương Túy Mặc đã mang theo cao thủ Đan đạo Tổng các tới.

- Các ngươi cũng chống lại sao?

Diệp Hạo nhìn Vương Túy Mặc dò hỏi.

- Lần này Đan đạo Tổng các gọi tới một cao thủ Thần Vương đỉnh phong, hơn nữa trên người của ta còn có một pháp chỉ mà phụ thân ta luyện hóa.

Vương Túy Mặc nhẹ nhàng nói.

- Trước đó không thể vận dụng Vương cấp pháp chỉ, đợi chút nữa sẽ không cần cố kỵ như vậy.

- Tóm lại cứ cẩn thận.

Diệp Hạo ân cần nói.

- Ngươi quan tâm ta như vậy sao?

Ánh mắt Vương Túy Mặc lóe lên một nói.

- Ai quan tâm ngươi?

Diệp Hạo lật Vương Túy Mặc một.

- Tìm một cơ hội chúng ta hẹn một lần?

Khi nói câu này âm thanh Vương Túy Mặc mang theo ba phần mị hoặc.

- Vương Túy Mặc, ngươi đừng đùa lửa.

Diệp Hạo bị lời nói của Vương Túy Mặc mà có chút động tâm.

- Ta cứ đùa với lửa đấy, vậy hỏi ngươi có muốn mắc câu hay không?

Vương Túy Mặc lớn mật nói.

Diệp Hạo đang định nói bỗng nhiên cảm ứng được cái gì đó. Nhãn thần nghi ngờ nhìn một nam tử mặc hắc y mang theo nó lá.

Tâm ma!

Tâm ma làm sao có thể tới nơi này?

Khiến Diệp Hạo cảm thấy kinh ngạc là tu vi tâm ma đã đạt đến Hợp Thần cảnh cao giai. Thật sự tăng hơi bị nhanh rồi.

Tâm ma tu hành Thôn Thiên công, nhưng không có nghĩa tâm ma cũng không cần mài giũa căn cơ của mình. Trên thực tế công pháp bản nguyên của hắn là một môn công pháp Hoàng cấp cao cấp… Phệ Ma công.

Nhưng là bây giờ tâm ma ở không có thời gian áo nghĩa thêm được điều kiện tiên quyết vẫn là đạt đến mức độ này, cũng có chút không nói được. Xem ra tâm ma đã gặp được một vài kỳ ngộ. Bất quá Diệp Hạo cũng không dự định nhận nhau với tâm ma, mà là kín đáo chuẩn bị một vài át chủ bài.

- Diệp Hạo, ngươi có phải chán ghét ta hay không?

Vương Túy Mặc nhìn thấy Diệp Hạo chậm chạp không trả lời trong lòng hết sức thấp thỏm hỏi.

- Không có.

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

- Thực sự?

Vương Túy Mặc nhìn Diệp Hạo.

- Thực.

Diệp Hạo gật đầu.

- Vậy ngươi đến cùng có thích ta hay không?

Vương Túy Mặc cẩn thận từng li từng tí hỏi.

- Ưa thích.

Diệp Hạo nhìn theo ánh mắt mong đợi của Vương Túy Mặc nói khẽ. Vương Túy Mặc là một trong thập đại mỹ nữ ở Thần Vực, hơn nữa còn là tiểu công chúa của Đan đạo Tổng các, vô luận là thân phận hay tướng mạo cũng đều tốt nhất. Bây giờ nàng đã buông xuống sự rụt rè của nữ hài mà chủ động theo đuổi hắn, Diệp Hạo nói không động tâm chính là giả.

- Không cho phép gạt ta?

- Nếu không chờ chuyện lần này kết thúc hai lại hẹn nhau là được.

- Được.

Nói xong câu đó khắp khuôn mặt Vương Túy Mặc đều đỏ lên, đồng thời đáy lòng của nàng tràn đầy ngọt ngào. Diệp Hạo đã đáp ứng mình rồi sao?

Theo kết giới càng ngày càng mỏng một vài tu sĩ lựa chọn rời khỏi. Bên cạnh bọn hắn không có cao thủ Vương cấp thủ hộ, lúc này nếu không rời khỏi chính là tự tìm cái chết, nhưng phần lớn tu sĩ lại lựa chọn lưu lại. Bởi vì cái gọi là cầu phú quý trong nguy hiểm. Bỏ lỡ cơ hội lần này có lẽ sẽ không còn cơ hội lần khác nữa. Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu kết giới giống như tấm gương mà bể nát, tiếp lấy hơn ngàn hung thú Vương cấp nhanh chóng lao đến đám người Diệp Hạo, sát ý mệnh mông hóa thành từng tấm lụa vô hình vọt tới đám người. Ngay lúc này kim thân trong người Diệp Hạo lập tức xuất thủ. Một tầng ánh sáng nhu hòa bao xung quanh thân thể Diệp Hạo, cùng lúc đó kim thân còn phân ra một đạo thần niệm, trợ giúp đám người Vương Túy Mặc ngăn cản sát ý.

A!

A!

A!

Dù cho cường giả Thần Vương trong sân nhao nhao xuất thủ, nhưng vẫn có không ít tu sĩ vẫn lạc tại chỗ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận