Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3249: Ban Ân Chi Thuật

- Cái này . . . ?

Trong lúc nhất thừoi Ung Hoàng Hoàng không biết nên nói cái gì.

- Ta cảm thấy có một số việc ngươi nên hiểu.

Từ Khánh Phong nhàn nhạt nói.

- Còn nữa, ngươi đừng tiết lộ thân phận thái thượng trưởng lão cho Sở Giang Hà biết.

- Ta đã biết.

Ung Hoàng Hoàng gật đầu một cái.

Ung Hoàng Hoàng rời đi liền về thẳng phòng tu hành của hắn.

- Thế nào rồi?

Sở Giang Hà nhìn thấy Ung Hoàng Hoàng lập tức đứng lên mong đợi hỏi.

- Thái Thượng trưởng lão bế quan, ta không thể nhìn thấy lão nhân gia.

Ung Hoàng Hoàng bịa đại ra một lý do.

- Vậy sao?

Sở Giang Hà có chút thất vọng nói.

- Ngươi biết lúc nào thái thượng trưởng lão xuất quan không?

- Cũng không bao lâu.

Ung Hoàng Hoàng lập lờ nước đôi nói.

- Có hi vọng là tốt rồi.

Sở Giang Hà tự an ủi mình.

- Mấy ngày này ngươi không tìm đan sư sao?

Ung Hoàng Hoàng nhìn như vô tình hỏi.

- Trước đây có gặp Trử Lượng.

- Trử Lượng? Ta nhớ hắn mới trở thành đai sư, nhưng hắn hẳn không có tư cách luyện chế Minh Nguyệt đan.

- Đúng vậy.

Nói đến đây Sở Giang Hà có chút áo não nói.

- Vào cái ngày Trử Lượng đến, em vợ ta mang một đan sư không biết tới từ nơi nào, lúc đó ta đang nịnh nọt Trử Lượng và lão sư Vệ Hảo Dịch của hắn nên đã nhục nhã vị đan sư kia.

- Nhục nhã?

Nghe được chữ này trong lòng Ung Hoàng Hoàng giật mình.

- Sau khi vị đan sư kia phất tay áo rời đi ta mới nhận ra vị kia có thể là hi vọng cứu được Thiến Thiến, bởi vậy hay ngày kế tiếp ta đều tới tìm em vợ ta, hy vọng hắn có thể biểu đạt áy náy của ta với vị đan sư kia.

Nói đến đây hắn nhẹ nhàng thở dài một hơi nói.

- Nhưng ai có thể ngờ được, tới ngày thứ ba Giang Tự Lưu được Trử Lượng mời đến.

- Vị đan sư có phải cũng đến hay không?

Ung Hoàng Hoàng lập tức nhận ra.

- Đúng vậy, ngươi nói xem trong tình huống đó, ta có thể đắc tội với Giang Tự Lưu sao?

Sở Giang Hà bất đắc dĩ nói.

- Sau khi ta chê bai người kia, lại đến Thiến Thiến cảm thấy vị kia là lừa đảo nên đã nhục nhã hắn, cuối cùng vị kia tức giận đến quay người rời đi.

Ung Hoàng Hoàng nghe đến đây ngạc nhiên há to miệng.

Hắn rốt cuộc biết vì sao Diệp Hạo không muốn cứu Sở Thiến Thiến.

Đặt mình vào hoàn cảnh người khác, hắn cũng sẽ không cứu.

- Qua mấy ngày lại nói.

Ung Hoàng Hoàng chỉ có thể nói như vậy.

Thế nhưng trong lòng hắn hoàn toàn không có một chút tia hi vọng nào.

. . .

Diệp Hạo bế quan.

Hắn phải thừa dịp trước khi đại hôi luyện đan bắt đầu mà nghiên cứu bản sao Hồn Thư kia.

Bên trên Hồn Thư viết các ký tự lạ lùng.

Diệp Hạo phát hiện mình xem không hiểu.

Dù cho hắn vận dụng Đại Mộng Tam Thiên Niên, hao phí gần một trăm năm, cũng không hề nghiên cứu ra được một chút gì.

- Xem ra ở giai đoạn này ta không thể nghiên cứu được.

Diệp Hạo thầm nghĩ trong lòng.

Thứ này cũng giống Thiên Thư.

Không đến Chúa Tể cảnh căn bản xem không hiểu.

Đúng rồi.

Nghĩ tới đây Diệp Hạo đột nhiên nhớ đến một chuyện.

Hắn đưa hồn thư tới trước gốc cây nhỏ kia.

- Ngươi xem có hiểu thứ này không?

- Cái này mà cũng không hiểu?

Gốc cây nhỏ kia cao ngạo nói.

- Không phải ta đang đến thỉnh giáo ngươi sao?

Diệp Hạo lấy lòng.

- Hừ.

Gốc cây nhỏ kia hừ lạnh một tiếng, trê người nó tản ra chấn động thần bí.

Sau một khắc, dòng chữ trên Hồn Thư phảng phất như sống lại.

Không biết vì sao Diệp Hạo đột nhiên nhìn hiểu.

Thời gian dần qua trong mắt của hắn tràn ngập sợ hãi lẫn vui mừng.

- Ban Ân chi thuật.

Thật lâu Diệp Hạo lẩm bẩm nói.

Đơn giản mà nói bản thuật pháp này có thể ban võ hồn cho tu sĩ.

Ngươi không nhìn lầm đâu.

Ban võ hồn.

Kỳ thật môn công pháp này không hề có tác dụng gì đối với Diệp Hạo.

Dù sao đẳng cấp võ hồn của hắn thực sự quá cao.

Nhưng đối với tu sĩ trong tiểu thế giới của hắn, đây chính là quyền lợi khó có được.

Hệ thống đại đạo của thiên hà Hồn Thiên khác hoàn toàn so với hệ thống đại đạo của thiên hà Cửu Thiên, vì vậy mới khiến cho rất nhiều tu sĩ trong tiểu thế giới của Diệp Hạo không ngưng tụ ra được võ hồn.

Chỉ có một phần trăm số người ngưng tụ được võ hồn.

Quả thật con số này đã rất khủng bố, dù sao số lượng tu sĩ trong tiểu thế giới của Diệp Hạo vượt hơn trăm ngàn vạn.

Nhưng Diệp Hạo muốn toàn bộ tu sĩ đều có võ hồn.

Đây không đơn giản giống như một cộng một.

Nghiên túc mà nói tu luyện hai loại đại đạo hoàn toàn khác biệt nhau, hơn nữa hai loại đại đạo này ở cùng môt cấp độ, như vậy sức chiến đấu sẽ tăng lên gấp ba.

Sau khi có Ban Ân chi thuật, Diệp Hạo liền có thể ban võ hồn cho những tên không có võ hồn.

Tâm thần Diệp Hạo khẽ động liền xuất hiện ở trong tiểu thế giới.

Hắn triệu tập hơn vạn tu sĩ đến.

- Có võ hồn ra khỏi hàng.

Diệp Hạo trầm giọng nói.

Lập tức gần một trăm tu sĩ đi ra khỏi hàng.

Diệp Hạo nhìn chín ngàn chín trăm tu sĩ còn lại, tiếp đó hai tay Diệp Hạo kết một loại cổ ấn.

Khi cổ ấn thành hình, lập tức trên người hắn tản ra thánh quang chói mắt.

Phàm là tu sĩ được thánh quang bao phủ đều cảm thấy trong thức hải của mình phảng phất có thêm thứ gì đó.

Giống như có một đồ vật mọc rễ nảy mầm.

Sau một khắc, bọn họ khiếp sợ phát hiện trong thức hải của mình xuất hiện võ hồn.

- Đây là võ hồn sao?

- Võ hồn, đây là võ hồn.

- Tông chủ ban cho ta một cái võ hồn.

- Không, tông chủ ban cho mọi người chúng ta mỗi người một cái võ hồn.

Trên mặt những tu sĩ này đều lộ ra thàn sắc sợ hãi lẫn vui mừng.

- Thả võ hồn của các ngươi ra.

Diệp Hạo nói tiếp.

Những tu sĩ này vội vã thả võ hồn của mình ra.

Diệp Hạo nhìn những võ hồn tản ra kim quang, hắn điều động võ hồn dấu cộng trong thứ hải của mình.

- Tăng lên cho ta.

Đám người lập tức phát hiện võ hồn của mình nhanh chóng được tăng cấp.

Hoàng cấp trung kỳ.

Hoàng cấp cao giai.

Hoàng cấp đỉnh phong.

Huyền cấp sơ kỳ.

Khi đến cảnh giới ngày võ hồn của bọn họ vẫn còn tiếp tục tăng.

Huyền cấp trung kỳ.

Huyền cấp cao giai.

Huyền cấp đỉnh phong.

Lúc kết thúc mọi người ở đây đều cả thấy võ hồn của bọn họ vậy mà phá vỡ ngưỡng cửa Huyền cấp và đặt chân đến Địa cấp sơ kỳ.

Nhưng sau khi đến Địa cấp sơ kỳ, Diệp Hạo lại nhíu mày.

- Chuyện gì thế nào?

Hiện tại tu vi đại đạo thiên hà Hồn Thiên của Diệp Hạo đã đạt đến Quá Khứ cảnh sơ kỳ.

Có nghĩ là hắn có thể đánh vỡ ngưỡng cửa Thiên cấp, giúp võ hồn của bọn họ tăng lên tới Thiên cấp.

Nhưng tại sao bây giờ lại không thể nào tăng lên được?

- Ban Ân chi thuật của ngươi không phải là bản hoàn chỉnh.

Gốc cây nhỏ kia tức giận nói.

- Bọn họ có thể tăng đến mức này đã không tệ rồi.

- Địa cấp sơ kỳ thì có thể làm cái gì chứ?

Diệp Hạo bất mãn nói.

- Ngươi lấy Ban Ân chi thuật chân chính không phải là được rồi sao?

Gốc cây nhỏ kia lạnh nhạt nói.

- Đệ Bát vực.

Ánh mắt Diệp Hạo ráng rực nói.

Hiện tại hắn phát hiện thiên hà Hồn Thiên dường như thân thiện hơn với hắn rất nhiều.

Bởi vì hắn chỉ cần có được Ban Ân chi thuật chân chính là có thể tạo ra một lượng nhóm lớn cường giả.

Cường giả này là chỉ Siêu Thoát cảnh.

Mà chuyện này nếu ở thiên hà Cửu Thiên hắn sẽ không thể nào làm được.

Bạn cần đăng nhập để bình luận