Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3119: Vãng Sinh Lệnh.

Hắn là ai?

Tân nhiệm Thẩm Phán vương của Địa Phủ!

Tương lai nhất định sẽ quét ngang thế hệ tuổi trẻ!

Nhưng bây giờ lại thua trận ở trước Cửu Cung học viện.

Mất mặt!

Địa Phủ hoàn toàn bị hắn làm cho mất hết mặt mũi.

- Ngươi cảm thấy ngươi có tư cách hỏi ta là ai chăng?

Thân ảnh mông lung kia lãnh đạm nói.

Trong mắt Thẩm Phán vương lập tức loé ra sát ý dữ tợn.

- Ngươi biết ngươi đang nói chuyện với ai không?

Tẩm Phán vương nghiến răng nói.

- Bại tướng dưới tay.

Thẩm Phán vương nắm chặt tay thành nắm đấm,

- Địa Phủ không cho phép có người nhục nhã, Sinh Tử vưng sẽ tới tìm ngươi.

- Sinh Tử vương?

Nghe đến đây thân ảnh mông lung kia không khỏi nhíu mày lại.

Địa Phủ vẫn còn có vươgn giả sao?

Thực lực của Thẩm Phán vương mạnh không?

Rất mạnh.

Chí ít Diệp Hạo cảm thấy cho dù là Nữ Đế cũng chưa hẳn là đối thủ của hắn.

Bề ngoài nhìn như hắn thoải mái áp chế Thẩm Phán vương mà lầm, thực tế hắn đã vận dụng toàn bộ pháp lực lại phối hợp thêm uy lực cường dại của Kiếp Hồn thần khúc, lúc này mới có thể dùng một đòn trấn áp Thẩm Phán vương.

- Ngươi cho rằng Địa Phủ chỉ có một vương giả thôi sao?

Thẩm Phán vương hừ lạnh một tiếng, ngay sau đó nhẹ nhàng hạ xuống trên thân Địa Phủ Tam Đầu Khuyển.

- Chúng ta đi.

Tranh!

Một tiếng đàn đánh vỡ nát hư không trước mặt Địa Phủ Tam Đầu Khuyển.

Giữa hai lông mày Thẩm Phán vương lộ ra sát cơ.

- Ngươi muốn như nào?

- Cửu Cung học viện là nơi mà ngươi muốn tới thì tới muốn đi thì đi?

- Chẳng lẽ ngươi còn muốn ta ở lại nơi này?

- Nhưng ta có thể làm nhục ngươi một phen.

- Ngươi....

- Đừng nói với ta Địa Phủ ngươi không có thứ gì hết nhé.

Thẩm Phán vương ngây ngẩn cả người.

Tên này có ý gì?

Thật ra giờ khắc này không phải chỉ mỗi Thẩm Phán vương trợn mắt há hốc mồm ngạc nhiên.

Toàn bộ thiên kiêu xuất hiện ở nơi này đều bị choáng váng.

Phải biết Thẩm Phán vương chính là vương giả của Địa Phủ.

Ai dám doạ dẫm hắn chứ?

Thẩm Phán vương âm trầm nhìn thân ảnh mông lung kia, sau một lúc hắn mới ném cho đối phương một lệnh bài.

Phía trên lệnh bài viết hai chữ Vãn Sinh.

- Đây là Vãn Sinh lệnh bài, cho dù đã vẫn lạc rất lâu, chỉ cần giữa thiên địa này vẫn còn một tia tàn hồn đều có thể dùng lệnh bài này để phục sinh.

Diệp Hạo nghe đến đây không khỏi biến sắc.

- Không có bất kỳ hạn chế nào sao?

- Lệnh bài này là do một tiền bối Kim Thế cảnh đỉnh phong của Địa Phủ ta luyện chế, bởi vậy ta cảm thấy người vẫn lạc có tu vi thấp hơn vị tiền bối kia là được.

Thẩm Phán vương trầm ngâm một chút nói.

- Đương nhiên đây chỉ là suy đoán của ta, dù sao Vãn Sinh lệnh bài này ta chưa từng dừng qua.

- Loại lệnh bài này ngươi còn không?

Thân ảnh kia hỏi vội.

- Ngươi cảm thấy loại lệnh bài này ta có thể giữ bao nhiêu?

Thẩm Phán vương hừ lạnh một tiếng nói.

Ngay sau đó Thẩm Phán vương vỗ đầu Địa Phủ Tam Đầu Khuyển một cái.

Địa Phủ Tam Đầu Khuyển xé rách không gian chuẩn bị rời khỏi, không ngờ một bóng ngừoi lại ngăn cản đường đi của bọn hắn.

Nhìn thân ảnh ở đối diện, sắc mặt Thẩm Phán vương thay đổi.

- Ngươi là ai?

- Không phải ngươi tới khiêu chiến ta sao?

Diệp Hạo cười như không cười nhìn Thẩm Phán vương nói.

Một màn này khiến cao tầng Cửu Cung học viện đang núp trong bóng tối phải im lặng.

Người khác không biết thân phận của vị vừa rồi, nhưng cao tầng Cửu Cung học viên không thể không biết được.

Khoé miệng Tuỳ Uyển Tử giựt giưt.

Hắn phát hiện mình còn đánh giá quá thấp độ vô sỉ của Diệp Hạo.

Vừa rồi lừa gạt Thẩm Phán vương một tấm Vãng Sinh lệnh bài xong, bây giờ đến lượt bản tôn tự mình xuống đài.

Mặt có cần dày đến mức này không vậy?

Thẩm Phán vương nhìn Diệp Hạo một hồi, lửa giận trong mắt cơ hồ có thể đốt cháy cả thiên địa.

- Ngươi tưởng ta là kẻ dễ bắt nạt như vậy sao?

Vừa rồi tên thần bí kia làm nhục Thẩm Phán vương, hắn hận, ai biểu tu vi người ta mạnh hơn mình làm gì?

Thế nhưng bây giờ Diệp Hạo lại nhảy ra ngoài?

Làm sao?

Tưởng hắn dễ bắt nạt?

- Đúng vậy.

Diệp Hạo rất tán thành mà gật đầu.

Rống!

Thẩm Phán vương bùng nổ.

Trên người hắn tản ra chấn động huỷ thiên diệt địa.

Hắn lập tức động thủ.

Trong lòng bàn tay hắn tản ra hào quang như nhật nguyệt.

Cậy mạnh mà nghiền ép về phía Diệp Hạo.

Dọc đường, bất kể là vật hữu hình hay vô hình đều bị đánh nát.

Không gì không phá;

Vô kiên bất phá.

Đáng sợ đến cực hạn.

Yêu Nữ lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở bên người Nữ Đế.

- Ngươi cảm thấy Thẩm Phán vương thế nào?

- Ta rất khó có thể đánh bại được đối phương.

Nữ Đế nhìn một hồi chậm rãi nói.

Ánh mắt Yêu Nữ tràn ngập thần sắc không thể tin được.

- Mạnh như vậy?

- Nhưng đợi đến khi bản tôn của ta xuất quan, bất kể hắn mạnh thế nào cũng sẽ bị ta hoàn toàn trấn áp.

Ngay sau đó Nữ Đế cười lạnh nói.

- Nhưng ngươi có từng nghĩ đến một khả năng.

- Khả năng gì?

- Người đến đây không phải là bản tôn Thẩm Phán vương thì sao?

Sắc mặt Nữ Đế chợt biến đổi, ngay sau đó liền thản nhiên lắc đầu.

- Ngươi nghĩ nhiều rồi.

- Phải biết đây chính là Địa Phủ, bàn về nội tình còn hùng hậu hơn mạch của ngươi nhiều.

Yêu Nữ khẽ mỉm cười nói.

Nữ Đế yên lặng lại.

Diệp Hạo mang theo lư đồng đâp về phía trước.

Như đất rung núi chuyển.

Tinh hà đều chập chờn.

Va chạm đáng sợ khiến tu sĩ bốn phía cũng phải kinh ngạc.

- Cho dù là Quá Khứ cảnh sơ kỳ cũng có thể bị đánh bay.

- Quá Khứ cảnh sơ kỳ? Cho dù là trung kỳ cũng không đỡ nổi một đòn của bọn họ.

- Ta cảm thấy quy tắc hẳn nên sửa đổi, dù sao những thiên kiêu này sớm đã có thực lực Siêu Thoát cấp.

- Ngươi cho rằng quy tắc sửa đổi là chuyện tốt? Đến lcus đó xui xẻo chính là thiên kiêu ở tầng dưới.

- Không sai, thiên kiêu đướng đầu sẽ không chết dễ dàng, cho dù vẫn lạc cũng sẽ không phải là lúc này.

Khi tu sĩ bốn phía đang thảo luận, Diệp Hạo mang theo Thiên Địa Lư Đồng vọt tới trước mặt Thẩm Phán vương.

Trong lòng Thẩm Phán vương chấn động.

Trước đó hắn cảm thấy Diệp Hạo chỉ thường thôi, bây giờ hắn mới phát hiện Diệp Hạo rất mạnh, không hề kém hơn vị vừa rồi.

Nhưng trên mặt hắn vẫn giữ biểu cảm lạnh lùng.

Hai tay hắn kết một loại pháp ấn cổ xưa, trong miệng ngâm chân ngôn huyền ảo.

- Quỳ xuống, tiếp nhận thẩm phán.

Thẩm Phán vương vừa nói xong, thiên địa liền xuất hiện dị tượng đáng sợ.

Từng thần ma toàn thân nhuốm máu xuất hiện thành kính quỳ gối trước mặt Thẩm Phán vương.

Trong tay Thẩm Phán vương cầm một cuốn sách, hắn lạnh lùng nhìn bọn họ.

Diệp Hạo lập tức cảm nhận được lực lượng thẩm phán đang gia tăng trên người hắn.

Giống như gông xiềng vậy.

Vô hình.

Lại nặng như vạn tấn.

- Quỳ xuống.

Đúng lúc này con mắt của những thần ma kia rơi vào trên người Diệp Hạo.

Bọn họ cùng nhau hét lớn một tiếng, chấn động khiến tâm thần Diệp Hạo cũng phải chập chờn.

- Nói ta quỳ xuống?

Ngay sau đó tâm thần Diệp Hạo ổn định lại, hắn âm trầm nhìn những thần ma kia.

- Tan thành mây khói cho ta.

Âm thanh của Diệp Hạo vừa rơi xuống, Vọng Ngữ Thành Chân Thuật lập tức được khởi động.

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Thần ma thần phục trước mặt Thẩm Phán vương lập tức bị chôn vùi/

Thẩm Phán vương bị choáng váng.

Phải biết đây chính là thần thông dị tượng của hắn.

Gần như không thể nào bị huỷ diệt được.

Mà đúng lúc này dị tượng trong thân thể Thẩm Phán vương run lên, ngay sau đó cũng tan thành mây khói.

Phốc!

Thẩm Phán vương há mồm phun một ngụm máu tươi, hắn trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Diệp Hạo nói.

- Sao ngươi có thể làm được?

Bạn cần đăng nhập để bình luận