Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2609: Gặp Lại Trầm Diệu Hương

- Nhớ kỹ, phải luôn kính sợ cường giả, dù trong lòng ngươi có khinh thường như thế nào đi nữa.

Diệp Hạo nhìn thanh niên kia nói.

- Ừ.

Thanh niên kia nặng nề gật đầu.

Lúc này ánh mắt Mục Uyển nhìn thẳng vào Phạm Tân Nguyệt nói.

- Ngươi cũng phải nên cho ta một lời giải thích đi chứ?

- Cháu của ngươi ở trên đường động tay động chân với ta.

Phạm Tân Nguyệt lãnh đạm nói.

- Thông nhi đã chết, ngươi có cần hắt nước bẩn lên người nó nữa không?

Mục Uyển bi phẫn quát.

Mục Uyển đã sớm nhắc nhở Mục Thông rằng Phạm Tân Nguyệt không phải cô gái bình thường mà có thể làm bậy được. Bởi vậy Mục Thông làm sao có thể động tay động chân với Phạm Tân Nguyệt được?

- Ta chỉ đang trình bày lại sự thật.

Phạm Tân Nguyệt nhìn Mục Uyển một cái.

- Đó không phải là sự thật.

Mục Uyển nói đến đây liền đưa tay bắt tới Phạm Tân Nguyệt. Trong nháy mắt Mục Uyển xuất thủ, lão già bên người Phạm Tân Nguyệt lập tức ra tay. Lão già vung tay áo qua là có thể chấn nát một chiêu của Mục Uyển.

- Ta lại muốn xem xem ngươi có thể bảo vệ được Phạm Tân Nguyệt đến khi nào?

Mục Uyển vừa nói vừa oanh ra một quyền về phía lão già kia. Ống tay áo lão già kia lại vung một cái, không gian phía trước lập tức bể nát hóa thành một khu vực sâu thắm.

Phiến khu vực kia nhưng thôn phệ tất cả, bất kể là vật hữu hình hay là vô hình, chỉ cần đi vào trong khu vực đó đều sẽ bị một lực hút phá nát. Mục Uyển hiển nhiên nhận ra được điểm ấy, bởi vậy chỉ dám ở ngoài cứng đối cứng.

Một chiêu!

Hai chiêu!

Ba chiêu!

Khi thấy qua mười chiêu vẫn chưa bắt được đối phương, Mục Uyển cũng dần trở nên lo lắng. Bởi vì cứ tiếp tục kéo dài thế này cao thủ Khí Đạo Tổng Các sẽ đến.

- Mục Uyển.

Đúng lúc này một thanh âm trong trẻo lạnh lùng vang lên giữa không trung. Là một thanh niên tóc vàng tài hoa xuất chúng.

- Ngươi là ai?

Mục Uyển cùng lão ẩu đối oanh một quyền sau khi thối lui đến vừa nói.

- Sư tôn ta là các chủ Khí Đạo Tổng Các, Dương Sóc.

Thanh niên tóc vàng thản nhiên nói.

- Chuyện này ta đã nắm rõ, Tổng Các sẽ ban hình phạt đối với Phạm Tân Nguyệt.

Dừng một chút thanh niên tóc vàng nói tiếp.

- Nếu ngươi cam đoan sẽ không truy cứu chuyện này nữa, sau này ngươi vẫn là Thần Hoàng tiêu dao.

- Nếu ta cứ tiếp tục truy cứu thì sao?

Trong mắt Mục Uyển trong lấp lóe tia sắc lạnh nói.

Trong tay thanh niên tóc vàng lập tức xuất hiện một tấm pháp chỉ kim sắc.

- Vậy ta cũng chỉ có thể giết ngươi mà thôi.

Thanh niên tóc vàng nhìn Mục Uyển nói.

- Đây là pháp chỉ mà sư tôn ta viết ra.

Nghe vậy Mục Uyển yên lặng xuống.

- Ta nghe nói các chủ Khí Đạo Tổng Các đã đặt chân đến nửa bước cấm kỵ?

Mục Uyển yên lặng một hồi nói.

- Trên thực tế các chủ ba đại Tổng Các đều đặt chân đến cấp độ này.

Thanh niên tóc vàng tiết lộ ra một tin tức nặng ký.

- Vậy ta lại muốn xem xem pháp chỉ mà cường giả nửa bước cấm kỵ viết ra mạnh đến mức nào?

Mục Uyển nói đến đây liền vọt tới phía thanh niên tóc vàng. Tốc độ của Mục Uyển nhanh chóng biết bao, chớp mắt đã đến bên cạnh hắn. Chỉ là ngay khi hắn xuất thủ giết chết thanh niên tóc vàng kia bỗng pháp chỉ trong tay hẵn phát ra một hào quang cổ xưa. Một âm thanh giống như đại đạo vang dội khắp chư thiên. Toàn thân Mục Uyển cũng phải run lên một hồi, tiếp lấy nhục thể của hắn dần hần bị phân giải.

Dù Mục Uyển liều mạng vận chuyển huyền công để ngăn cản, nhưng nhục thể của hắn vẫn tan rã rất nhanh. Chỉ sau vài hơi thở đã hóa thành một đống tro tàn, tựa hồ như chưa từng xuất hiện trong trời đất.

- Chết rồi.

- Cứ như vậy mà chết sao?

- Tại sao lại không có màn phục sinh?

- Các chủ Khí Đạo Tổng Các chỉ trong nháy mắt đã tiêu diệt toàn bộ sinh mệnh bản nguyên của Mục Uyển.

- Thần Hoàng bất diệt cũng chỉ là tương đối mà thôi.

Thanh niên tóc vàng sau khi chém giết Mục Uyển xong mới nhìn sang Phạm Tân Nguyệt nói.

- Phạm Tân Nguyệt, theo ta về tông môn lĩnh tội.

- Lĩnh tội?

Nghe vậy khóe miệng Phạm Tân Nguyệt lộ ra một tia trào phúng.

- Dựa vào cái gì?

Thanh niên tóc vàng ngây ngẩn cả người.

Ngay sau đó ánh mắt trở nên sắc bén nói.

- Phạm Tân Nguyệt, ngươi biết ngươi đang nói chuyện với ai không?

- Ta là thiếu các chủ Khí Đạo Tổng Vác, không biết ngươi đang nói vị nào?

Phạm Tân Nguyệt lạnh nhạt nói.

- Phạm Tân Nguyệt, ngươi nên rõ thứ ngươi có chỉ là cái mác thiếu các chủ mà thôi.

Nghe thanh niên tóc vàng nói như vậy, sắc mặt Phạm Tân Nguyệt lập tức trầm xuống.

- Nàng có phải chỉ có cái mác hay không đều không quan trọng.

Tiếng nói của thanh niên tóc vàng vừa dứt liền có một âm thanh cười duyên vang lên giữa không trung, một thiếu nữ phong thái thướt tha đồng hành cùng một nữ tử áo vàng đồng đi tới. Khi nhìn thấy cô gái ấy, sắc mặt thanh niên tóc vàng không khỏi thay đổi. Thật ra giờ khắc này không chỉ mỗi sắc mặt của thanh niên tóc vàng là thay đổi. Tu sĩ trong sân không hẹn mà cùng tránh ra một con đường.

- Nữ tử kia rất đáng sợ sao?

- Không thấy được y phục của nàng là đồng phục của Khô Lâu sao?

- Nữ tử này không phải là sát thủ của tổ chức Khô Lâu đấy chứ?

- Ngươi cảm thấy thế nào?

Khi có người tiết lộ ra thân phận của cô gái này, ánh mắt quan sát của những tu sĩ trong sân đều thay đổi. Tổ chức Khô Lâu chính là tổ chức sát thủ được công khai.

Ai dám trêu chọc chứ?

- Trầm Diệu Hương.

Thanh niên tóc vàng kiêng kỵ nhìn nữ tử đi tới.

- Tiểu thư.

Phạm Tân Nguyệt cung kính hành lễ với Trầm Diệu Hương.

- Phạm Tân Nguyệt, không ngời ngươi lại quy phục tổ chức sát thủ.

Thanh niên tóc vàng giận tím mặt.

Bàn về nội tình mà nói Khí Đạo Tổng Các còn hơn cả tổ chức Khô Lâu. Hơn nữa ba đại tổng các còn có mối liên hệ với nhau, như vậy nào sẽ sợ tổ chức Khô Lâu chứ?

- Đừng nói những lời khó nghe như vậy.

Trần Diệu Hương mị hoặc, từ đôi mắt phóng ra ngàn vạn tia phong tình.

- Tân Nguyệt được gọi là chim khôn biết chọn cây mà đâu, hiểu không?

- Phạm Tân Nguyệt, ngươi đã nghĩ kĩ chưa?

Thanh niên tóc vàng gằn từng chữ một về phía Phạm Tân Nguyệt. Phạm Tân Nguyệt lại chả thèm nhìn thanh niên tóc vàng dù chỉ một cái.

- Phạm Tân Nguyệt.

Giờ khắc này thanh niên tóc vàng hận không thể làm thịt Phạm Tân Nguyệt, nhưng hắn cũng biết bây giờ không phải thời cơ tốt để động thủ.

Trầm Diệu Hương là ai?

Thiếu tông chủ tổ chức Khô Lâu đấy!

Bàn về địa vị cũng không hề kém hơn hắn. Quan trọng hơn là thời gian tu hành của Trầm Diệu Hương còn dài hơn hắn không phải ít. Tu vi hắn hiện giờ cùng lắm cũng chỉ là Thần Vương cảnh sơ kỳ, mà Trầm Diệu Hương lại là Thần Vương đỉnh phong, hai bên căn bản cũng không phải cùng một cấp bậc.

Về phần pháp chỉ?

Chẳng lẽ trong tay Trầm Diệu Hương không có sao?

- Chúng ta đi.

Trầm Diệu Hương nói đến đây đột nhiên cảm ứng được cái gì đó, trong con mắt tuyệt mỹ ấy hiện ra một tầng không thể tưởng tượng nổi.

- Ngươi...?

Bị Trầm Diệu Hương nhìn vào trong lòng Diệp Hạo liền có một loại cảm giác run rẩy.

Trầm Diệu Hương nhận ra mình?

Làm sao có thể?

Phải biết Diệp Hạo đã che đi tướng mạo của mình rồi, hơn nữa kim thân của hắn cũng đang bí mật che chở, Diệp Hạo tin trừ phi là nửa bước cấp kỵ, bằng không cho dù là Thần Hoàng đỉnh phong cũng không thể xem thấu hắn.

Nhưng lúc này thái độ của Trầm Diệu Hương rõ ràng là nhận ra.

- Đi.

Diệp Hạo mang theo thanh niên kia xoay người rời khỏi.

- Từ khi từ biệt ở Cổ chiến trường, nhanh như vậy đã quên rồi?

Trầm Diệu Hương hài hước nhìn Diệp Hạo nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận