Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3122: Doạ Dẫm.

Doạ dẫm!

Không sai!

Hiện tại Diệp Hạo đang doạ dẫm.

Nhưng ai bảo Nữ Đế doạ dẫm Diệp Hạo trước làm gì?

- Ngươi không ngại khi doạ dẫm một nữ tử sao?

Nữ Đế không thể tin được mà nhìn Diệp Hạo nói.

- Ta vẫn luôn coi ngươi là đàn ông.

Diệp Hạo đáp lại Nữ Đế.

Ngay cả đàn ông cũng chưa chắc đã có tham vọng như ngươi.

Nữ Đế hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Hạo nói.

- Nói cái gì đấy?

- Xuất thân của ngươi cũng là ở Thiên Ngoại Thiên, đừng nói với ta nơi đó không có đồ tốt.

- Thiên Ngoại Thiên cũng không tốt như ngươi tưởng đâu, bằng không ta cũng sẽ không trở về Thiên Nội.

Nữ Đế vừa nói vừa đưa cho Diệp Hạo một tấm phù chỉ màu đen.

Diệp Hạo nhìn tấm phù chỉ kia, con mắt liền co rụt lại.

Từ trên phù chỉ Diệp Hạo cảm nhận được một chấn động huỷ thiên diệt địa.

- Đây là cái gì?

- Đây là phù chỉ mà sư tôn ta luyện chế.

Nữ Đế nhẹ nhàng nói.

- Có thể trong nháy mắt bộc phát ra một đòn Chúa Tể cấp.

Diệp Hạo nghĩ một hồi rồi từ chối.

- Thay thứ khác đi.

- Chẳng lẽ tấm phù chỉ này không trân quý bằng Vãn Sinh lệnh?

Nữ Đế trợn mắt há hốc mồm mà nói.

- Cũng bởi vì tấm phù chỉ này trân quý giống Vãn Sinh lệnh nên ta mới không thể nhận.

Diệp Hạo lắc đầu nói.

- Ta không chiếm tiện nghi của ngươi.

Nữ Đế nhìn Diệp Hạo một hồi nói.

- Ta thấy ngươi không dám đòi thì có.

- Không sai.

Diệp Hạo thẳng thắn gật gật đầu.

Cảnh giới Chúa Tể cảnh quá mức huyền ảo, Diệp Hạo không dám mạo hiểm.

Vả lại ai biết đây có phải là bẫy mà Nữ Đế dành cho hắn?

- Cái này cho ngươi.

Nữ Đế ngạc nhiên nhìn Diệp Hạo một hồi, sau đó lại đưa cho hắn một chuông lục lạc.

- Đây là cái gì?

Diệp Hạo nhận lấy, đánh giá một hồi nói.

- Nhiếp hồn linh.

- Nhiếp hồn linh?

Diệp Hạo kinh ngạc nói.

- Đây là bảo vật ma đạo.

- Trên đời này có chia ma đạo chính đạo sao?

Nữ Đế khẽ mỉm cười nói.

- Nhiếp hồn linh này được chế tạo từ Hồn Mộc mà ta lấy được từ Thiên Ngoại Thiên.

- Hồn Mộc?

Diệp Hạo không khỏi trừng lớn hai mắt nói.

- Không phải Hồn Mộc chỉ tồn tại trong truyền thuyết thôi sao?

- Nếu không Nhiếp hồn linh này cũng không trân quý như vậy.

Nữ Đế nhìn Diệp Hạo nói.

Diệp Hạo kiểm tra một hồi nói.

- Pháp bảo có thể trưởng thành.

Trên người Diệp Hạo cũng không có ít bảo vật.

Nhưng những bảo vật đó ngoại trừ Thiên Kim ra, những bảo vật còn lại đều không đạt đến cấp độ Siêu Thoát cảnh.

Cũng chính là vì không gian trưởng thành có giới hạn.

- Ta rất hài lòng.

Diệp Hạo nhìn Nữ Đế cười nói.

- Nhiếp hồn linh cần ngươi dùng linh hồn lực lượng không ngừng ôn dưỡng, ngươi muốn bồi dưỡng nó đến Kim Thế cảnh cũng không dễ dàng gì.

- Pháp bảo Kim Thế cảnh cũng không có nhiều.

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

- Dù phải bỏ ra cái giá gì cũng đáng hết.

Nữ Đế dừng một chút rồi nói.

- Ngươi thật sự muốn hợp tác cùng với Địa Phủ?

- Không hề.

Diệp Hạo lắc đầu.

- Vậy ngươi kết bái huynh đệ với Lục Phán làm gì?

- Ta kết bái huynh đệ với Lục Phán không liên quan gì tới Địa Phủ, chẳng qua ta cảm thấy Lục Phán là người đáng để kết giao mà thôi.

Diệp Hạo nghiêm mặt nói.

- Tóm lại Lục Phán không hề đơn giản như những gì hắn thể hiện đâu, ngươi tốt nhất vẫn nên cẩn thận một chút.

- Biết rồi.

- Ngươi tự giải quyết cho tốt.

Nữ Đế quẳng xuống một câu rồi rời khỏi chiến hạm.

Khi Nữ Đế rời khỏi chưa được bao lâu, Diệp Hạo lại trở vể tiểu thế giới của hắn.

Hắn nghiêm túc kiểm tra Nhiếp hồn linh là Nữ Đế đưa cho hắn.

Từ trước tới giờ Diệp Hạo vẫn luôn cảnh giác cao độ với Nữ Đế, hắn cảm thấy Nhiếp hồn linh này có vấn đề.

Nhưng kiểm tra nửa ngày vẫn không kiểm tra ra một lỗi.

Trầm ngâm một hồi Diệp Hạo vẫn quyết định luyện hoá trước.

Đợi đến khi luyện hoá hoàn toàn Nhiếp hồn linh đã là chuyện của mấy ngày sau, nhưng dù hoàn thành mọi công đoạn Diệp Hạo vẫn không phát hiện ra bất kỳ vấn đề gì.

- Chẳng lẽ mình đã suy nghĩ quá nhiều?

Diệp Hạo lẩm bẩm nói.

Nghĩ như vậy Diệp Hạo quyết định tạm thời để chuyện này qua một bên và tiến về Tứ Phương học viện.

Ngay khi đến cổng Tứ Phương học viện, Diệp Hạo phát hiện rất nhiều tu sĩ cũng tới nơi này.

- Ta rất muốn vào xem.

- Ai mà không muốn vào, nhưng ngươi phải đạt chuẩn thiên kiêu, nếu không sẽ không vào được.

- Ta nghe nói có thể dẫn người đi vào?

- Chỉ có thiên kiêu trong Thiên Bảng mới có thể dẫn người đi vào.

- Có ai quen biết thiên kiêu trong Thiên Bảng không?

- Cùng câu hỏi.

Nhìn tu sĩ láo nháo bên cạnh, Diệp Hao cũng phải hoảng hốt.

Đây mới thật sự là sinh hoạt của tu sĩ.

Thế gian muôn màu.

Có bao nhiêu người có thể đi vào học viện tu hành?

- Tiểu ca ca, ngươi thật sự có thể mang ta đi vào?

Lúc này một âm thanh ngọt ngào vang lên bên tai Diệp Hạo.

Diệp Hạo nhìn qua, là một tiểu nữ hài mềm mại trắng trẻo dùng ánh mắt tràn ngập mong đợi nhìn thanh niên áo xanh.

Thanh niên kia nhìn như sâu không lường được, nhưng thực tế lại là tên miệng cọp gan thỏ.

- Ta dù gì cũng là cao thủ Thiên Bảng Cửu Cung vực, ngươi nghĩ ta sẽ lừa ngươi sao?

Thanh niên kia nhìn thoáng qua nữ hài, từ trong đáy mắt hắn lộ ra ngọn lửa nóng rực, nhưng trên mặt lại không hề có biểu hiện gì.

- Vậy tiểu ca ca, bây giờ chúng ta đi vào thôi.

Tiểu nữ hài trắng trẻo mềm mại kích động nói.

- Ta đang đợi hai bằng hữu, chơi hai người họ tới, chúng ta sẽ vòng chung.

Thanh niên kia nói đến đây lại dừng một chút.

- Đúng rồi, ngươi biết gần đây có cửa hàng nào bán chiến sủng không?

- Cửa hàng chiến sủng?

Nghe được bốn chữ này, tiểu nữ hài lấy làm kinh hãi nói.

- Chiến sủng rất đắt đấy.

- Đắt đi nữa thì có thể đắt đến mức nào chứ?

Thanh niên kia không thèm để tâm nios.

- Ngươi có chiến sủng không?

- Ta mua không nổi.

Tiểu nữ hài kia có chút buồn bã nói.

- Đi thôi, ta mua cho ngươi một con.

- Thật vậy chăng?

- Thật.

Nhìn khuôn mặt tinh xảo của tiểu nữ hài, trong cơ thể thanh niên kia dâng lên một trận khô nóng, hận không thể ngay lập tức đặt nàng ở dưới thân mà yêu thương.

Sau khi hai người rời khỏi, rất nhiều tu sĩ đều thở dài.

- Thật đáng tiếc cho tiểu nữ hài kia.

- Nhưng cũng không thể tránh người khác được, là do nữ hài đó tự nguyện.

- Các ngươi đã biết tên kia lừa gạt, vì sao các ngươi lại không nhắc nhở?

- Đầu năm nay nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện, ngươi cảm thấy nam thanh niên kia là người đơn giản?

- Nữ hài kia tham hư vinh, trách ai được?

Diệp Hạo trầm ngâm một chút rồi yên lặng đi theo.

Gần Tứ Phương học viện có một phường thị rất lớn.

Chuyện này cũng bình thường.

Dù sao nơi này là nơi thiên tài hội tụ.

Thanh niên kia mang theo tiểu nữ hài đi tới một phường thị rồi đi thẳng tới cửa hàng chiến sủng.

Tiểu nữ hài kia cũng nghiêm túc nghiêm túc lựa chọn một con Liệt Diễm Sư Tử hơn mười vạn.

Cuối cùng nàng chọn một con Liệt Diễm Sư Tử mười tám vạn Hoàng thạch.

Chuyện này khiến Diệp Hạo cũng có chút sửng sốt.

Vì một muội tử, cái giá bỏ ra cũng khá lớn rồi.

Sau đó thanh niên kia mang theo nàng tới khách sạn rồi kêu nàng ngủ cùng.

Tiểu nữ hài kia bị giật mình.

- Không phải ngươi nói tặng cho ta sao?

Sắc mặt tiểu nữ hài trắng bệch nói.

- Tặng cho ngươi? Ngươi nghĩ nhiều rồi.

Giờ khắc này thanh niên kia mới lộ ra nguyên hình.

Khi thanh niên kia chuẩn bị xé y phục của tiểu nữ hài, bỗng nhiên ngực hắn dâng lên một trận đau nhói.

Cúi đầu xuống, hắn nhìn thấy một chuỷ thủ tẩm độc đâm xuyên qua lồng ngực hắn.

- Ngươi....

Thanh niên kia nhìn tiểu nữ hài, trên mặt tràn ngập thần sắc không thể tin được.

Bạn cần đăng nhập để bình luận